Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết

 

“Tôi...”  

 

Lưu Hồng Khải sửng sốt, đúng là bọn chúng không nghĩ tới điều này.  

 

Ngay sau đó, nắm đấm của Lâm Hữu Triết rút xuống như mưa, Lưu Hồng Khải và Cố Phàm bị đánh đến mức gào khóc thảm thiết, nhưng không một ai dám đến khuyên can.  

 

Bởi vì đứng sau Lâm Hữu Triết là hai cô gái không thể trêu chọc.  

 

Một người là Mộc Thu, một người là Thẩm Thiến Thiến.  

 

“Anh Lâm, hay là tha cho bọn họ một mạng đi, nếu không anh sẽ không thể hỏi được vị trí của em gái anh”.  

 

Nhìn thấy hai người này sắp bị Lâm Hữu Triết đánh chết, Mộc Thu không nhịn được mà lên tiếng.  

 

Lúc này Lâm Hữu Triết mới ngừng đánh.  

 

“Đồ đàn ông lỗ mãng!”  

 

Thẩm Thiến Thiến liếc mắt, ấn tượng của cô ta đối với Lâm Hữu Triết càng kém hơn.  

 

Ngoài miệng nói là lo lắng cho sự an toàn của em gái nhưng khi đánh người thì chỉ lo trút giận cho bản thân, hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả.  

 

Nhỡ đâu Lưu Hồng Khải và Cố Phàm tính cá chết lưới rách thì sao?  

 

Loại người không có đầu óc như thế cũng đáng để cô ta bảo vệ cơ à?  

 

Lần này bố cô ta đã nhìn lầm rồi.  

 

“Cô Mộc, chúng ta đi thăm ông nội của cô trước nhé?”  

 

Lúc này, Thẩm Thiến Thiến nói.  

 

Mộc Thu gật đầu nói: “Được rồi, nửa tiếng sau bữa tiệc mới bắt đầu, tôi có thể dẫn cô đi xem tình hình trước”.  

 

“Anh Lâm có muốn đi cùng không?”  

 

Trước khi đi, cô ấy nhìn về phía Lâm Hữu Triết.  

 

“Đi thôi”.  

 

Lần này, Lâm Hữu Triết không từ chối.  

 

Sau khi ngừng đánh hai người kia, cơn giận trong lòng anh đã được phát tiết không ít, không còn nhiều thái độ thù địch với Mộc Thu như ban đầu.  

 

Cảnh tượng này càng khiến Thẩm Thiến Thiến càng khinh thường anh.  

 

Đúng là đồ đàn ông miệng một đằng nghĩ một nẻo.  

 

Cuối cùng vẫn không muốn bỏ qua cơ hội nịnh nọt nhà họ Mộc.  

 

“Ông Ngô, chúng ta đi thôi”.  

 

Thẩm Thiến Thiến nói với một ông già mặc áo vải và đi giày vải.  

 

Ông già tuổi đã cao nhưng tràn đầy tinh thần, sắc mặt hồng hào.  

 

Ông già gật đầu với bọn họ, dáng vẻ ngạo nghễ.  

 

Mộc Thu không để ý, dẫn đầu đi vào sâu bên trong trang viên Thanh Hòa.  

 

Dọc đường không bị cản trở, bọn họ đến trước một sân nhà mang phong cách cổ xưa.  

 

Bên trong sân nhà có một người làm lớn tuổi đang tưới nước cho cây.  

 

Nhìn thấy Mộc Thu, người đó lập tức tươi cười bước đến.  

 

“Cô chủ, cô đến rồi”.  

 

“Bác Lâm, hôm nay tình hình sức khỏe của ông nội thế nào?”  

 

Mộc Thu hỏi.  

 

“Mấy ngày nay, ông chủ tắm thuốc do tiền bối Hạ điều chế, thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng bệnh tình vẫn còn nghiêm trọng”.  

 

Bác Lâm thở dài, sau đó liếc mắt nhìn đám người Lâm Hữu Triết.  

 

“Những người này là?”  

 

“Để cháu giới thiệu”.  

 

Mộc Thu nói: “Đây là con gái của quản đốc Thẩm Vinh Hải, tên là Thẩm Thiến Thiến, cô ấy dẫn theo một người đến khám bệnh cho ông nội”.  

 

“Đây là Thái Nhi, đã từng đến đây, chắc chắn bác cũng biết”.  

 

“Còn anh ấy...”  

 

Mộc Thu nhìn Lâm Hữu Triết, không biết phải giới thiệu như thế nào.  

 

“Tôi chỉ đến đây để nhìn, không cần để ý đến tôi”.  

 

Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.  

 

Bác Lâm sửng sốt, sau đó cười híp mắt nói: “Hóa ra là vậy, tôi biết rồi, mà này, cô chủ chưa bao giờ dẫn bạn khác giới nào về gặp ông chủ nhỉ?”  

 

Mộc Thu lập tức phản ứng lại, mặt đỏ bừng: “Bác Lâm, không phải như bác nghĩ đâu”.  

 

“Được rồi, chúng ta đi thăm ông nội đã”.  

eyJpdiI6IkJROStiU0diamFRTUhVdGRqMEZ2bGc9PSIsInZhbHVlIjoiZHRPN08zdW1rK2hUSlZhVHJZU1wvWFhObGFpdHZxVkZlMldTcHZJWUZmNk1Qa0xKMUk4UURraVNnczdETmoxMGIiLCJtYWMiOiI3ZDZiMWVjNWVhMWVhYmY2ODM0NTIzM2JjMmY3ZTcxZDYxYTU0OTc2OGI5N2I5NzM4MDFlZWE2YTEyYmRhODZhIn0=
eyJpdiI6ImFFcG93ZXFzQWhFdUZsYkpwY05UYWc9PSIsInZhbHVlIjoidktTeld2STNlR25qb3BRdmlQbXBoWktzbDBZUmJjdnNjZm9ZODc5UzJ1Tk5xakRiSDVCZktwdTNFSExxTVZWRFp6cGhCMHFCZURwYWFxV2ZNenF0VllZbVwvVm9UMHhjcWh5WUNMSkY5aHVyR2FVaGU3MVQrdmFYSnFjcEtXMXgrTzZLOUxVSUFocWJwVkhma1ltcGtIdjFPODlreXFKTDZoS0JMYjkzUXVFblJ4VnZjMDE1SkFqSzZPSnkwNmlVWkc1Y2tmNnZuMEYrV1BsU3FzSW8xNHhHTmphNmM3Tzhia25NbVVBeWduR29sYld6R0NlbnMyV1JUVVlZMGxlVUYiLCJtYWMiOiIxZWEyYzIyNTMzMTg5MzIwOTgyZWFiZDQ0MTlkYzI4YzA0NjA2Y2VlZGIwYWUyMmY3MGE1NjUyMzY3ZDA3MGRmIn0=

Vào trong phòng, cuối cùng Lâm Hữu Triết cũng nhìn thấy “nhân vật lớn” được người ta nhắc đi nhắc lại trong mấy ngày qua. 

Ads
';
Advertisement