Đó là một ông lão ngồi trên xe lăn, tóc bạc phơ, trên khuôn mặt có những vết đen.
“Ông nội, cháu đưa người đến chữa bệnh cho ông”.
Mộc Thu bước đến gần, đau lòng nói.
“Ha ha ha, con bé ngốc, ông nội hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, cháu đừng làm những việc tốn công phí sức nữa”.
Ông lão nở nụ cười trìu mến, vỗ vào tay cháu gái.
“Ông nội, ông không được từ bỏ, ông vẫn có thể sống thêm nhiều năm nữa mà!”
Nghe ông nội nói vậy, hai mắt Mộc Thu ửng đỏ, nghẹn ngào đáp lời.
Ông lão thở dài nói tiếp: “Vậy cũng được, thật sự hết cách với cháu, mau mời người qua đây đi”.
Mộc Thu gật đầu, dẫn đám người Lâm Hữu Triết tới.
Nhìn gần Lâm Hữu Triết mới phát hiện, những vết đen trên mặt ông lão thật ra tất cả đều là thi ban.
Thi ban xuất hiện trên cơ thể người sống.
Nếu không phải trúng độc.
Thì cũng có nghĩa là hạn lớn của ông ấy sắp tới, dù Đại La Kim Tiên đến cũng khó cứu nổi.
Quả nhiên, vị bác sĩ Thẩm Thiến Thiến dẫn tới bắt mạch cho ông Mộc xong lập tức nói: “Ông Mộc, ông bị trúng độc rồi!”
“Đúng, tôi bị trúng độc”.
Ông Mộc bình tĩnh gật đầu, rõ ràng là đã sớm hiểu rõ tình trạng của mình.
“Ông Ngô, có cách nào chữa trị không?”
Thẩm Thiến Thiến hỏi.
Vị bác sĩ họ Ngô yên lặng một lúc lâu mới lắc đầu: “Chất độc này đã ăn mòn hoàn toàn cơ bắp và tủy sống của ông Mộc, muốn loại bỏ hết thì khó đến mức không thể tưởng tượng nổi”.
“Thảo nào với thân phận của ông Mộc cũng không có cách nào chữa khỏi”.
“Tôi nghĩ, không phải khả năng chữa bệnh của những người tới đây không tinh thông mà là dù có tới cũng vô dụng phải không?”
"Không sai”.
Ông Mộc gật đầu: “Từ sau khi bị bệnh, tôi đã đi tìm các bác sĩ giỏi khắp cả nước nhưng cũng không thể làm gì”.
“Tuy có nghe đến một vài gia tộc y dược ở ẩn nhưng người trong các gia tộc ở ẩn thì sao có thể dễ dàng ra tay cứu giúp chứ?”
“Thậm chí chẳng có mấy người biết bọn họ đang ở đâu”.
Nghe thế, Lâm Hữu Triết lại nhớ ra.
Khi còn ở thế gia Đông Lạc, anh gặp Lê Mưu và Lê Tiên Nhi.
Có lẽ bọn họ cũng muốn mời người của thế gia Đông Lạc đến chữa bệnh cho ông Mộc.
Rất rõ ràng.
Họ vô tình biết được nơi ở của thế gia Đông Lạc.
Hơn nữa, bọn họ không nói tin tức này cho gia chủ nhà họ Lê biết.
Dù sao nếu có thể trị khỏi cho ông Mộc, họ sẽ nhận được sự nâng đỡ và hỗ trợ của nhà họ Mộc.
Vậy lúc tách ra ở riêng, họ rất có khả năng thay thế gia chủ hiện giờ.
Cơ hội như thế, bất kỳ ai cũng sẽ không bỏ qua.
Đáng tiếc là cuối cùng họ lại bị Lâm Hữu Triết và Đông Lạc Vô Song phá hỏng kế hoạch.
“Ông Ngô, thực sự không có cách nào chữa trị sao?”
Mộc Thu vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi.
Bác sĩ Ngô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra nếu biết ông Mộc mắc bệnh gì, có lẽ sẽ tìm ra được cách chữa trị”.
Ông Mộc khẽ mỉm cười: “Đây không phải là chuyện bí mật gì, lúc đầu khi tôi chinh chiến nam bắc, đã kết thù với không ít người, sau khi giải ngũ đã bị người ta hạ độc trả thù, nên mới ra nông nỗi này”.
Nghe tới đây, Lâm Hữu Triết không khỏi sửng sốt.
Thảo nào anh vẫn luôn cảm thấy trên người ông Mộc có luồng khí tức rất quen thuộc.
Đó không phải là khí chất quân đội giống anh sao?
Không ngờ trước đây ông Mộc cũng là một quân nhân.
Nhìn thái độ kính ngưỡng và tôn trọng của mọi người đối với cụ ấy, có lẽ chức vụ của cụ ấy cũng không thấp.
“Đúng thế, ông Mộc là Cảnh Chủ vùng biên giới phía Nam đời thứ nhất, Cảnh Chủ hiện giờ không phải là do ông tự tay dạy dỗ sao?”
Trong lời nói của bác sĩ Ngô tràn đầy sự kính nể.
Ông Mộc cười ha ha, xua tay tỏ vẻ khiêm nhường.
Mà điều này càng khiến cho Lâm Hữu Triết thêm bất ngờ.
Không ngờ người trước mặt anh lại là Cảnh Chủ vùng biên giới phía Nam đời thứ nhất, đây chính là tiền bối của anh!
Vừa nghĩ như thế, Lâm Hữu Triết tiến lên một bước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất