Lâm Hữu Triết nhìn chằm chằm Mộc Thu, giọng điệu lạnh lùng: "Nhưng cô không nên bắt em gái tôi làm con tin!"
"Tôi, tôi không có!"
Mộc Thu thấy mình vô cùng oan uổng.
Sau khi biết khả năng của Lâm Hữu Triết, cô ấy đã nghĩ mọi cách để tìm anh, cầu xin anh giúp đỡ, lấy đâu thời gian để bắt cóc em gái anh chứ?
Không đúng, cô ấy thậm chí còn không biết rằng Lâm Hữu Triết có em gái.
"Lẽ nào...”
Mộc Thu rất thông minh, ngay lập tức nghĩ đến một khả năng.
Cô ấy mở to mắt, lẩm bẩm: "Có phải là Cố Phàm và Lưu Hồng Khải làm không?"
"Tôi không quan tâm đó là cô hay hai người bạn của cô”.
Giọng điệu của Lâm Hữu Triết vẫn lạnh lùng: "Nếu em gái tôi và thuộc hạ của tôi bị thương thì tôi không những không cứu ông nội của cô, mà còn bắt tất cả những người liên quan đến chuyện này đều phải trả giá!"
Nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Thu đột nhiên tái mét.
Nếu Lý Thái Nhi không đỡ cô ấy thì cô ấy đã ngã xuống sàn.
"Này, Lâm Hữu Triết, anh như vậy cũng quá đáng lắm rồi!"
Thẩm Thiến Thiến không chịu được nữa, trách móc: "Cô Mộc cũng đã nói cô ấy không biết chuyện, sao anh có thể không biết phân biệt đúng sai như vậy chứ?"
"Hơn nữa, loại người như anh có hiểu thế nào là khám bệnh không?"
Dứt lời, cô ta nói với Mộc Thu: "Cô Mộc, nói thật không giấu gì cô, lần này tôi từ tỉnh đến đây, ngoài việc tham dự bữa tiệc của ông cụ Mộc ra, còn đặc biệt mời tới một người đức cao trọng vọng khám chữa bệnh cho ông cụ”.
"Người này liệu có được không?"
Hai mắt Mộc Thu sáng lên, nhưng lại không dám ôm quá nhiều hy vọng.
Thật sự khoảng thời gian này đã thất vọng quá nhiều lần rồi.
Thẩm Thiến Thiến do dự một chút rồi nói: "Trước khi chẩn đoán cho ông cụ Mộc, tôi cũng không dám hứa trước điều gì, nhưng đây là một ông bác sĩ có tâm, tuyệt đối tốt hơn mấy kẻ mua danh chuộc lợi nào đó!"
Mua danh chuộc lợi đương nhiên là ám chỉ Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết không phản bác.
Mộc Thu lắc đầu: "Cô Thẩm, cô không cần phải như vậy, là do chuyện của ông nội tôi nên em gái của anh Lâm mới bị bắt cóc, nhà họ Mộc chúng tôi khó lòng trốn tránh trách nhiệm!"
Cô ấy nói với Lâm Hữu Triết: "Đừng lo, anh Lâm, bây giờ tôi sẽ liên lạc với Cố Phàm và Lưu Hồng Khải, yêu cầu họ đưa em gái anh trở về an toàn. Nếu em gái anh thiếu mất một sợi lông tơ thì tôi sẽ thay anh tìm lại công bằng!"
Vừa nói cô ấy vừa lấy điện thoại ra.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
"Thu à, không cần gọi đâu, bọn anh đến rồi”.
Người đến chính là Lưu Hồng Khải và Cố Phàm.
"Lưu Hồng Khải, Cố Phàm, ai bảo hai người bắt cóc em gái anh Lâm, mau thả người ra cho tôi!"
Mộc Thu giận dữ bước tới.
"Thu à, em vì người đàn ông khác mà giận dữ với anh, anh thật sự rất buồn đấy”.
Ai ngờ, đối mặt với Mộc Thu, Lưu Hồng Khải không những không sợ hãi mà còn cười híp mắt nói.
"Lưu Hồng Khải, ngay cả lời tôi nói mà anh cũng không nghe sao?"
Mộc Thu tức giận, nghiến răng ken két.
"Thu Thu, anh làm điều này là vì ông Mộc”.
Lưu Hồng Khải buông tay, tỏ vẻ tình sâu nghĩa nặng.
"Bây giờ em không hiểu anh, không sao cả, khi ông Mộc khỏe lại, em nhất định sẽ hiểu được ý tốt của anh”.
Dứt lời, hắn đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết liếc mắt nói: "Tên họ Lâm kia, nếu muốn em gái của mày bình an vô sự thì ngoan ngoãn đi chữa bệnh cho ông cụ, nếu không, đừng trách thuộc hạ của tao không nương... Bốp!"
Còn chưa đợi hắn nói xong, Lâm Hữu Triết đã giáng một cái tát mạnh vào mặt hắn.
Lưu Hồng Khải ngã nhào xuống đất.
"Sao mày dám đánh người, mày muốn em gái mình chết phải không?"
Thấy vậy, Cố Phàm ngay lập tức hét lên.
Nhưng Lâm Hữu Triết bất ngờ bước tới, túm tóc Cố Phàm rồi đập mạnh vào đá cẩm thạch trong sân.
Bịch!
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Hai mắt Cố Phàm choáng váng, máu tươi ướt đẫm trên trán.
“Bọn mày đã phạm một sai lầm”.
Lâm Hữu Triết nhếch miệng, giọng nói lạnh lùng, nụ cười như ác quỷ.
"Cho dù bây giờ tao giết bọn mày thì bọn mày dám làm tổn thương em gái tao sao?"
"Một khi em gái tao bị thương thì tao sẽ không chữa trị cho ông cụ Mộc nào cả”.
"Ông cụ Mộc mà xảy ra bất cứ chuyện gì thì nhà họ Mộc sẽ đổ món nợ này lên đầu bọn mày”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất