“Tiểu tử kia đã rời khỏi, chúng ta cũng nhanh chóng ra khỏi thành đi. Nếu đụng mặt tên đó, chắc chắn sẽ giết chúng ta nữa đấy.”
Tần Hổ nghe ngóng một vòng, quyết định ra khỏi thành ngay.
Hắn ta cũng không muốn lại gặp tên yêu nghiệt này nữa.
Nhưng Mạc Tây cẩn trọng hơn hắn ta, lắc đầu nói: “Đợi vài ngày nữa đi. Bây giờ ra ngoài rất dễ đụng mặt hắn ta. Hơn nữa, hắn ta có lẽ chặn đường chúng ta cũng chưa biết chừng.”
“Đúng đúng đúng, vẫn là ngươi thông minh.” Tần Hổ vội đồng ý.
Hai ngày sau, hai người cẩn thận ra khỏi thành, nhìn xung quanh.
Họ phát hiện không thấy bóng dáng của Diệp Viễn, coi như cũng yên tâm.
“Chúng ta đi nhanh lên, tuyệt đối đừng đụng phải tiểu tử kia. Ta đã nghe ngóng kỹ càng, hắn ta đi về hướng hang cầu nguyện, chúng ta đi ngược đường với hắn ta, đi đồng bằng Ấn Hằng.”
Mạc Tây gật đầu nói: “Được, đi đồng bằng Ấn Hằng.”
Hai người định khởi hành, đột nhiên có giọng nói vọng ra từ khoảng không.
“Hai vị, Diệp mỗ đã đợi rất lâu, hai người vội vội vàng vàng là muốn đi đâu thế?”
Nghe giọng nói này, Tần Hổ và Mạc Tây đều dựng cả tóc gáy, cả người nổi da gà.
Đây đúng là âÂm thanh của ma quỷ.
Chỉ thấy bóng dáng của Diệp Viễn bước ra khỏi hư không, cắt đường lui của hai người về thành.
“Ngươi… ngươi… ngươi… không phải đã đi khỏi rồi sao? Sao… sao lại xuất hiện ở đây?” Vẻ mặt của Tần Hổ thay đổi dữ dội, sợ đến mức nói năng không lưu loát.
Mạc Tây tỏ ra ngạc nhiên, lên tiếng: “Pháp Tắc Không Gian của hắn ta e là đã đạt tới cấp độ không thể tưởng tượng được, cho nên khi hắn ẩn mình trong hư không, chúng ta không cách nào phát hiện ra.”
Không sai, Diệp Viễn cố tình để lại bóng giả một người rời khỏi, tiếp theo trốn vào hư không, lặng lẽ lẻn về, chờ hai người ra khỏi thành.
Còn chưa giết được hai người đến không dám ra khỏi thành thì làm sao hắn bỏ đi cho được?
Diệp Viễn cười nói: “Nếu đã hiểu thì ta tiễn hai người lên đường vậy.”
“Khoan đã…”
Tần Hổ muốn nói gì đó, nhưng Diệp Viễn cơ bản không cho hắn ta cơ hội, kiếm trận đã chào hỏi tới, bỗng chốc giết chết cả hai người họ.
Vừa mới ra khỏi thành đã chết rồi.
Tần Hổ trở về điểm trọng sinh, đúng là khóc không ra nước mắt.
Trên người hắn ta vốn có ba ngàn bảy trăm giá trị Chiến Thần, nhưng sau khi chết vài lần, giá trị Chiến Thần của hắn ta trực tiếp bị rút mất hơn một nửa.
Cái tên Diệp Viễn thật đáng ghét, cố tình tiêu hết giá trị Chiến Thần trên người chính là muốn kiếm thêm giá trị Chiến Thần của hắn ta.
Thứ hạng của hắn ta đã giảm xuống hơn chín ngàn.
Mạc Tây cũng chẳng khá hơn hắn ta là bao, chết ít hơn hắn ta một lần, bây giờ cũng bị rút gần một nửa.
“Đại gia nhà ngươi, ăn no rỗi việc thì thôi nhưng sao lại chọc đến một yêu nghiệt thế này vậy? Bát Chuyển hoàn mỹ cũng thôi đi, ta cũng nhận hai nguồn Sức Mạnh Bản Nguyên. Bây giờ, hắn ta còn tinh thông cả Pháp Tắc Không Gian. Ngươi nói xem, chúng ta ra khỏi thành hay là không ra đây?” Mạc Tây điên cuồng gào thét với Tần Hổ.
Hắn ta thật sự phát điên rồi.
Nếu chỉ là thực lực mạnh cũng thôi đi, không chọc nổi, ta cũng trốn được.
Nhưng Pháp Tắc Không Gian của Diệp Viễn quá lợi hại, với thực lực của họ, cơ bản không phát giác được tên này.
Vậy thì làm sao họ biết Diệp Viễn đi từ lúc nào chứ?
Như vậy, họ thật sự không dám ra khỏi thành rồi.
Cách đó không xa, có không ít người thấy Mạc Tây gào thét và Tần Hổ giống cô vợ nhỏ chịu đựng vậy, họ chợt lộ ánh mắt đồng cảm.
Trong đám đông, còn có Dương Kha và những người khác.
Lúc này, họ cảm thấy vô cùng may mắn.
Cũng may Diệp Viễn không nhắm vào họ, nếu không thì bây giờ họ còn thảm hơn hai người này nhiều.
Mỗi người chỉ có thể ở lại ở trong thành hai mươi ngày.
Hai mươi ngày không rời khỏi thì sẽ bị Thiên Đạo trực tiếp xoá sổ.
Lần này Tần Hổ và Mạc Tây nhịn hai mươi ngày, cuối cùng vẫn quyết định xông pha lần nữa.
Nhưng vừa tới bên ngoài thành, lại bị Diệp Viễn giết chết.
Lần này, họ thật sự không dám ra khỏi thành.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất