Lúc Tần Hổ và Mạc Tây sợ đến mức không dám ra khỏi thành, Diệp Viễn đã rời khỏi thành Tương Vân.
Dĩ nhiên hắn sẽ không thật sự chơi tiếp với hai người này, vả lại hắn biết sau vài lần thì hai tên kia chắc cũng không dám ra khỏi thành.
Hắn kiếm đủ giá trị Chiến Thần trên người hai tên này, không cần phải làm như thế nữa.
Nhưng hai người kia bị giết đến sợ hãi, cơ bản không dám đánh cược.
Họ thà bị Thiên Đạo giết chết, cũng không bằng lòng tặng giá trị Chiến Thần cho Diệp Viễn.
Hẻm núi Nhật Nguyệt là một nơi nguy hiểm hơn xung quanh thành Vân Tương.
Trong hẻm núi, có rất nhiều mãnh thú Thiên Đế Cảnh trung kỳ xuất hiện.
Với thực lực hiện tại của Diệp Viễn, nơi này rõ ràng là nơi thích hợp nhất để tu luyện.
Trước khi rời khỏi, Diệp Viễn lại tới điện Linh Bảo một chuyến, dùng giá trị Chiến Thần của Tần Hổ và Mạc Tây đổi ba mươi sáu Thiên Đế Linh Bảo cấp thấp.
Hắn sửa đổi sơ qua kiếm trận, lấy mười hai Thiên Đế Linh Bảo đỉnh phong làm cốt lõi, bốn mươi tám Thiên Đế Linh Bảo cấp thấp làm bổ trợ, kéo theo một ngàn Thiên Tôn Linh Bảo.
Như vậy, có sự gia trì của Thiên Đế Linh Bảo đỉnh phong, uy lực của kiếm trận lại càng mạnh hơn một bậc.
Trong Nguyên Thủy Chiến Giới, chỉ cần ra khỏi thành thì lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Đương nhiên, nơi càng gần thành trì, thú dữ càng yếu, nơi càng xa thành trì, thú dữ càng mạnh.
Trên đường đi, Diệp Viễn chém giết không ít thú dữ, nhưng cũng không thu được nhiều giá trị Chiến Thần.
Mãi cho tới giờ, hắn mới thu được một ít giá trị Chiến Thần, khó khăn biết bao.
Chém giết thú dữ cấp thấp hình như cũng không được bao nhiêu giá trị Chiến Thần cả.
Còn chém giết thú dữ cấp cao, đợi khi thứ hạng của ngươi cao rồi, giá trị Chiến Thần thu được sẽ ngày càng ít đi.
Rồi sẽ có một ngày, giới hạn của ngươi sẽ tới.
Cho nên ở nơi này, ngươi cần phải mạnh lên không ngừng mới có thể vượt qua chính mình.
“Chà, tướng công, nơi này có một tên.”
“Không được nhìn, còn nhìn nữa thì ta giết hắn ta.”
“Hi hi, tướng công, người ta thích dáng vẻ ghen tuông của chàng mà. Chi bằng, chúng ta giết hắn ta đi.”
“Chậc chậc, nương tử, ta cũng thích nhất dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của nàng. Nhưng cảnh giới của tên tiểu tử này quá thấp, giết hắn ta cũng không có lợi ích gì, tha cho hắn ta đi.”
“Hi hi, tướng công nhà ta hiền lành nhất, yêu chàng!”
“Ố ồ, nương tử, ta cũng yêu nàng!”
Đột nhiên, có một nam một nữ cách đó không xa đang đi tới.
Diệp Viễn nghe hai người trò chuyện mà cảm thấy lạnh sống lưng.
Đây rõ ràng là một đôi đạo lữ, nhưng hai người nói chuyện với nhau, sến súa khiến người ta tuyệt vọng.
Diệp Viễn nhìn thoáng qua, người nam hôi cực kỳ, người nữ cũng ngang ngửa.
Sau đó, người nam khen người nữ xinh đẹp động lòng người, người nữ nói người nam đẹp trai cao ráo.
Thật không biết họ lấy đâu ra dũng cảm để nói vậy nữa.
Hai người này có phải là người một nhà hay không, còn chưa vào nhà, đúng là một cặp dở hơi.
Nhưng đôi nam nữ xấu xí như vậy, cũng là Bất Trắc Chi Tử, điều này khiến Diệp Viễn hơi ngạc nhiên.
Cái gọi là không thể nhìn vẻ ngoài mà đoán, nói chung là thế.
Diệp Viễn cũng lười để ý tới hai người, định đứng dậy rời khỏi.
Nếu thật sự muốn ra tay thì dĩ nhiên hắn cũng không sợ.
Ai ngờ, hắn sắp đi, bỗng dưng người nữ kia lên tiếng: “Tiểu huynh đệ, thực lực của ngươi thấp quá rồi, chi bằng đi chung với bọn ta, hai vợ chồng bọn ta bảo vệ ngươi.”
Người đàn ông nghe vậy thì chợt nổi giận và nói: “y da da, tức chết ta mà, nàng còn nói không phải thích cái tên tiểu bạch kiểm này.”
Người nữ tử trợn mắt lên tiếng: “Đồ chết bằm, ta là thấy tên tiểu tử này thân thiết, nhớ tới con của chúng ta. Nếu nó vẫn còn sống thì e là cũng điển trai giống hắn ta.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất