Nhưng những người đồng hành của hắn ta rõ ràng đều rất ngạc nhiên.
Họ không ngờ, thật sự bị Dương Kha đoán trúng rồi.
Nhưng ngay cả Dương Kha cũng không ngờ, kiếm pháp của Diệp Viễn lại mạnh đến vậy!
Một đạo Sức Mạnh Bản Nguyên đã khiến người khác cảm giác chấn động.
Kiếm trận được tạo ra dưới sự kết hợp của hai Sức Mạnh Bản Nguyên đúng là uy lực vô biên.
Mạc Tây dũng mãnh thế này, cũng không chặn nổi một chiêu thì đã đi đời nhà ma.
Diệp Viễn cũng không lãng phí thời gian, điều động hơn hàng ngàn thanh kiếm quay về hướng Tần Hổ.
Tần Hổ đã bị dọa sợ đến vỡ mật, hắn ta rống to một tiếng, cũng trực tiếp về thành.
Bất Trắc Chi Tử đứng xem xung quanh, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Làm thế nào họ cũng không ngờ trận chiến này lại kết thúc theo cách như vậy.
Họ nghĩ đây sẽ là một trận chiến kinh thiên động địa, Diệp Viễn cố gắng hết sức nhưng vẫn chết dưới sự liên thủ của Tần Hổ và Mạc Tây.
Nhưng trận chiến từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là thời gian vài hơi thở.
Lúc này đám người khuyên Diệp Viễn mới hiểu ra, hắn thật sự có chỗ dựa nên không sợ gì, và chẳng phải là không nghe lời khuyên.
“Lợi hại nha. Sao tiểu tử này lại tu luyện được thế? Đúng là yêu nghiệt mà!”
“Lần này Tần Hổ thật sự bị một vố đau rồi, giá trị Chiến Thần của hắn ta, e là bị rút đi một nửa rồi.”
“Bát Chuyển hoàn mỹ đã đủ biến thái rồi, ai có thể ngờ hắn ta lại còn lĩnh ngộ được hai nguồn Sức Mạnh Bản Nguyên chứ?”
Khoảng không phía trên, giá trị Chiến Thần của Diệp Viễn tăng vọt, đã đột phá cột mốc ba ngàn.
Ngày đầu tiên vào thành đã đột phá ba ngàn, trong một triệu Bất Trắc Chi Tử, e là hắn cũng người đầu tiên.
Diệp Viễn nhận giá trị Chiến Thần, trở về trong thành, trực tiếp đi tới điện Linh Bảo.
Hồng Diệp thấy Diệp Viễn, chợt nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải giá trị Chiến Thần trên người công tử đã tiêu hết rồi sao? Sao lại quay về rồi?”
Diệp Viễn cười nói: “Có người hào phóng, không ngừng tặng giá trị Chiến Thần cho ta. Cô nương Hồng Diệp, cho ta mười thanh Ngọc Chân Kiếm.”
Hồng Diệp há to miệng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn sang Diệp Viễn.
Ngọc Chân Kiếm là Thiên Đế Linh Bảo đỉnh phong, một thanh kiếm tương đương với ba trăm bảy mươi hai giá trị Chiến Thần!
Cái tên này một hơi đòi đổi mười thanh?
Hắn lấy đâu ra nhiều giá trị Chiến Thần vậy?
Đột nhiên Hồng Diệp nhớ tới Tần Hổ, cho dù là Tần Hổ, e là cũng không có nhiều giá trị Chiến Thần đến vậy?
Vừa thanh toán, nàng ta bất ngờ phát hiện, Diệp Viễn thật sự có nhiều giá trị Chiến Thần!
Lúc hắn rời khỏi điện Linh Bảo, Hồng Diệp cũng chưa hoàn hồn khỏi sự ngạc nhiên khi nãy.
Diệp Viễn chi sạch giá trị Chiến Thần trên người, trực tiếp ra khỏi thành, rời khỏi thành Vân Tương.
Trong thành Vân Tương, một bóng người có vẻ hốt hoảng.
“Nè, tiểu tử tên Diệp Viễn kia thật sự đi rồi sao?”
“Đúng vậy, chúng ta tận mắt thấy hắn rời khỏi.”
“Ngươi có chắc chắn không nhìn nhầm chứ?”
“Chắc chắn.”
Tần Hổ đã hỏi bảy người, mọi người đều trả lời như nhau, đều nói là Diệp Viễn đã đi khỏi, cuối cùng hắn ta mới yên tâm.
Trở về trong thành, dĩ nhiên hắn ta khó tránh khỏi bị Mạc Tây mắng một trận.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất