Thật ra, là bản thân họ nghĩ nhiều, Diệp Viễn chỉ muốn lấy thêm giá trị Chiến Thần.
Mà ngay lúc này, cuối cùng Diệp Viễn cũng động vào kiếm của hắn.
Lách cách lách cách…
Đột nhiên, hàng ngàn thanh kiếm bay tán loạn, múa lung tung trên không trung.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Kha bất ngờ, lại có chút kích động quát khẽ: “Cuối cùng hắn ta cũng động kiếm rồi. Suy đoán của mình quả nhiên không sai, thứ mà hắn ta mạnh nhất không phải là thân xác mà là… Kiếm Đạo. Không đúng, còn có… Trận Đạo!”
Rút kiếm ra, không thể chỉ là Kiếm Đạo đơn thuần.
Một đống Thiên Tôn Linh Bảo bị đập phá, một quyền của người ta liền nghiền thành những mảnh vụn, còn gì để làm nữa?
Lúc này, Dương Kha có một cảm giác mãnh liệt, hắn ta có thể chứng kiến một kỳ tích được sinh ra rồi.
Người mới này quá mạnh mẽ!
“Lão đại, ngươi kích động gì thế? Cho dù hắn ta hiểu về Kiếm Đạo và Trận Đạo cũng không thể là đối thủ của hai tên kia chứ?” Bành Dương nói.
“Đúng vậy, hai người này quá mạnh rồi. Nếu tiểu tử này ngang hàng với họ còn có thể đánh, nhưng cảnh giới của hắn quá thấp rồi.” Một người khác lên tiếng.
Đột nhiên Dương Kha cười nói: “Ha ha, mấy người cứ xem là được rồi.”
Trên mặt của Diệp Viễn không hề tỏ ra dao động, chỉ thản nhiên nói: “Ta từng nói, phải giết cho các người không dám ra khỏi thành. Các người thật sự nghĩ là Diệp mỗ nói đùa ư?”
“Ha ha ha… đây là con át chủ bài của ngươi hả? Đồng nát sắt vụn này mà muốn đối phó với hai người chúng ta?” Tần Hổ thấy vậy thì cười lớn rồi nói.
Mạc Tây cũng lắc đầu và cười nói: “Ha ha, tiểu tử, ngươi đúng thật là không biết trời cao đất dày mà. Dùng một đống Thiên Tôn Linh Bảo thì muốn đối phó hai người bọn ta? Đúng là ngây thơ quá rồi!”
Diệp Viễn thờ ơ nhìn họ, thản nhiên nói: “Vậy sao?”
Vèo vèo vèo…
Bỗng nhiên Kiếm Trận bùng nổ.
Kiếm Đạo Bản Nguyên và Trận Đạo Bản Nguyên vang dội giữa trời đất, bỗng dưng bao trùm lên Tần Hổ và Mạc Tây.
Đột nhiên, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập đến trong lòng, khiến vẻ mặt của hai người thay đổi dữ dội.
“Hai Sức Mạnh Bản Nguyên. Tần Hổ, lần này ngươi hại chết ta rồi!”
Mạc Tây thấy Diệp Viễn ra tay, tinh thần chấn động mãnh liệt.
Hắn ta hắng giọng và gào lên.
Còn bên kia, nét mặt của Tần Hổ cũng thay đổi dữ dội, hắn ta gào to: “Quay về hẵng nói, trước tiên chúng ta phải liên thủ đánh lùi kẻ địch đã!”
Muốn chạy, đã không kịp nữa rồi!
Tốc độ của Diệp Viễn quá nhanh, kiếm ồ ạt lao tới chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.
Trong chớp mắt, kiếm trận của Diệp Viễn đã bao trùm lên người Mạc Tây.
Bỗng chốc, hắn ta cảm nhận được một cái lồng khổng lồ đang bao lấy mình lại, cơ bản hắn ta không cách nào thoát thân.
Kiếm trận này, đáng sợ quá đi!
Uy lực Tứ Phương Châu của hắn ta cực lớn, nhưng sức mạnh của hắn ta có lớn đi nữa, thì khi đứng trước Sức Mạnh Bản Nguyên cũng yếu ớt.
Sức Mạnh Bản Nguyên là sự tồn tại mà chỉ có cường giả Thiên Nhân Cảnh mới có thể chạm vào được!
Cái tên này mới là Thiên Đế tầng hai, làm sao hắn có thể lĩnh ngộ được?
Tuy kiếm trận của Diệp Viễn đều là đồng nát sắt vụn, nhưng sức mạnh của hắn được tính bằng một ngàn tám trăÂm thanh kiếm ghi điểm thì cũng không nhiều lắm.
Vẻ mặt của Tần Hổ bối rối, hắn ta muốn chạy nhưng vẫn cố nhịn.
Làm như vậy, lợi bất cập hại!
Thế là, hắn ta tung hết thực lực, hướng về phía Diệp Viễn mà giết.
Nhưng hắn ta còn chưa tới thì thấy kiếm trận như đang bổ dưa cắt rau, chém Mạc Tây thành bánh thịt.
Trong phút chốc, mọi người đều kinh hãi.
Dương Kha rất kích động, cũng không biết vì nhìn thấy kiếm trận nghịch thiên thế này, hay là vì suy đoán của mình đã đúng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất