Điều này là bởi vì hắn đã có thực lực cường đại để chống đỡ.
Cái gọi là một bình dấm chua không hoảng hốt, nửa bình dấm chua loạn sáng ngời, quả nhiên là sự thật.
Đương nhiên là điều này hắn cũng bị ảnh hưởng bởi Diệp Viễn. Giống như Ninh Tư Ngữ nói, hắn càng ngày càng giống Diệp Viễn.
Với biểu hiện của Vân Dịch, Trâu Thụy tự nhiên bị làm cho kinh hãi.
Rất nhanh sau đó, đại hội Đan Đạo Vạn Vực đã bắt đầu, cánh cổng của Tống môn xuất hiện trước mặt họ.
Diêu Sư Thiên Đế nhẹ nhàng nói: "Trước mặt các ngươi chính là tháp Đế Hạo của Tống môn, sau khi các ngươi tiến vào trong sẽ được sắp xếp ngẫu nhiên theo cặp vào một không gian nhỏ. Khi trận đấu kết thúc, tháp Đế Hạo sẽ tự động xác định thắng lợi của các ngươi. Được rồi, bây giờ đại hội Đan Đạo Vạn Vực chính thức bắt đầu.”
Tháp Đế Hạo là một linh bảo nổi tiếng của Thiên đế Vân Tâm Giới, uy năng vô cùng, nó là bảo vật thiết yếu để tổ chức đại hội Đan Đạo Vạn Vực.
Trong quá khứ, Vân Tâm Giới đã từng sử dụng nó để tổ chức những sự kiện tương tự.
Chỉ là đại hội Đan đạo này đã rất lâu rồi không được tổ chức.
Sau khi có lệnh, tất cả mọi người đều biến mất trên quảng trường, ai nấy cũng tiến vào không gian của Tháp Đế Hạo.
Quảng trường vốn dĩ đang đông đúc bỗng chợt trở nên trống trải.
Diêu Thư Thiên Đế có chút trống rỗng, phía trên hư không xuất hiện một tấm màn sáng cực lớn, tình cảnh của mọi người trong tháp Đế Hạo hoàn toàn bại lộ.
Sau khi làm xong những điều này, Diêu Thư Thiên Đế ngồi xuống, nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Ta đã từng nghe qua đại danh của Á Thánh, hôm nay mới được gặp, quả là danh bất hư truyền.”
Hắn vừa rồi mạnh mẽ chiến đấu, cho dù là Thiên Đế tầng chín cũng chưa chắc đã phá giải được. Vậy mà Diệp Viễn trong nháy mắt đã hóa giải được, điều này có thể chứng minh năng lực của hắn.
Mặc dù ngoại giới đánh giá Diệp Viễn rất cao, nhưng Diêu Thư Thiên Đế là ai? Hắn ta là đệ tử của Dược tổ, một trong những cường giả chí tôn của Thông Thiên Giới. Hắn ta cho rằng với ý chí chiến đấu mạnh mẽ của mình thì có thể áp đảo được Diệp Viễn trong chốc lát.
Nhưng đáng tiếc là hắn ta đã thất bại. Tuy nhiên, hắn ta không hề cảm thấy thất vọng mà ngược lại càng hứng thú với Diệp Viễn hơn.
Diệp Viễn chỉ nhàn nhạt ‘ồ’ một tiếng, sau đó hắn cũng không có biểu hiện gì nữa.
Bầu không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng.
Tiếng ‘ồ’ này mang nồng nặc mùi khiêu chiến.
Diêu Thư Thiên Đế cười nói: "Nghe nói đệ tử của Á Thánh cũng tới tham gia đại hội Đan Đạo Vạn Vực. Á Thánh có thiên phú dị bẩm nên chỉ cần hai nghìn đến ba nghìn năm ngắn ngủi đã có thể đạt tới cảnh giới Đan Đạo. Không biết đệ tử của ngươi có thể gắng gượng qua vòng đầu tiên hay không?”
Đây là khiêu khích một cách trắng trợn.
Á Thánh là một thiên tài, không ai có thể phủ nhận điều này. Tuy nhiên thời gian giác ngộ của Á Thánh quá ngắn, đệ tử của hắn có thể lợi hại đến mức nào?
Cho dù hắn ngày đêm dạy dỗ đệ tử cũng không thể dạy được nhiều.
Mọi người nhìn về phía Diệp Viễn để xem phản ứng của hắn như thế nào.
Diệp Viễn bình tĩnh nói: "Diêu Thư Thiên Đế thật sự là nông cạn, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu nói thầy giỏi dạy ra trò giỏi sao?”
Diêu Thư Thiên Đế cười nói: "Ồ? Giỏi như vậy sao?"
Diệp Viễn bình tĩnh trả lời: "Giỏi hơn ngươi."
Mọi người đều im lặng, mùi khiêu chiến nồng nặc xung quanh họ.
Diêu Thư Thiên Đế không quan tâm mà chỉ mỉm cười: "Đồ đệ của ta, Trâu Thuỵ, là người đứng đầu trong thế hệ trẻ. Á Thánh, đệ tử của ngươi làm sao có thể so với hắn ta được?”
Hắn ta vừa nói xong, một vùng nhỏ trên bức màn sáng chuyển sang màu đen, có hai bóng người xuất hiện trên quảng trường.
Không ai khác, người đó chính là Trâu Thuỵ!
Hóa ra hắn ta thắng rồi.
Lúc này mới nói đến chuyện công phu, một khỏa đan dược còn chưa luyện xong mà hắn ta đã thắng rồi.
Trên khán đài truyền đến âÂm thanh thán phục, là một đám lão tổ đang vô cùng kinh ngạc.
Đối thủ của hắn ta trông rất chán nản và suy sụp.
Khi Diêu Thư Thiên Đế nhìn thấy cảnh này thì liếc về phía Diệp Viễn một cách thâm sâu, nhưng hắn ta lại phát hiện Diệp Viễn hoàn toàn thờ ơ với điều này.
“Á Thánh, thế nào đây?” Diêu Thư Thiên Đế bật cười.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Không được tốt lắm! Đồ đệ của ngươi căn bản không có một chút thành kính nào với Đan đạo cả, hơn nữa hắn ta cũng không đủ gây sợ hãi.”
Trâu Thuỵ đè bẹp đối thủ về sức mạnh và khiến đối thủ trực tiếp từ bỏ cuộc chơi. Tuy nhiên khỏa Đan dược lúc này căn bản chưa được luyện xong.
Cách nói không coi ai ra gì này quả nhiên là của Diệp Viễn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất