"Kẻ mạnh luôn mạnh còn kẻ yếu luôn yếu. Đạo của ta là sử dụng kẻ yếu thay cho kẻ mạnh."
“Như thế nào là mạnh và như thế nào là yếu, không phải ngươi cũng từ kẻ yếu đi lên sao? Ngươi mạnh hơn so với linh dược, nhưng chỉ là so với linh dược vừa đầu thai mà thôi.”
"Nực cười, Bổn đế có năng lực tài giỏi, dựa vào sức mạnh của mình để trở thành truyền kỳ trong Thông Thiên Giới, làm sao có thể giống đám sâu kiến kia được.”
"Vậy thì sao? Cho dù ngươi có mạnh cỡ thì nào cũng không thoát khỏi lồng giam của Thông Thiên Giới. Hơn nữa nếu nói về năng lực thì Diệp mỗ trước mặt ngươi lại được coi là cái gì?”
Hai người họ, ngươi một câu ta một câu, ai cũng không thuyết phục được ai.
Một người có thể đi ra từ Đại Đạo thì tâm trí hiển nhiên rất kiên định, sao có thể vì lời nói của người khác mà dao động cơ chứ?
Đột nhiên, Diêu Thư Thiên Đế cười lớn một tiếng: "Ha ha ha, Á Thánh, ta và ngươi đều là những kẻ kiêu ngạo, tại sao phải tranh đua lời nói với nhau. Hiện tại vẫn còn sớm, chi bằng ta với ngươi đấu một trận xem sao.”
Diệp Viễn nhẹ giọng nói: "Diệp mỗ chính là có ý này."
Hơi thở của mọi người xung quanh bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Giống như Diêu Thư Thiên Đế đã nói, hai người họ đều rất kiêu ngạo, sức mạnh của họ có thể đè bẹp những người cùng thế hệ. Đặc biệt là Diêu Thư Thiên Đế, hắn ta thậm chí đã từng giao thủ với Thánh Tổ Đại Tế Tư.
Và Diệp Viễn, cũng là nhân tài mới xuất hiện, như mặt trời ban trưa.
Mọi người đều vô cùng tò mò về sức mạnh của hắn.
Trận đấu đỉnh cao giữa hai người họ mới là điểm nhấn thực sự trong đại hội Đan Đạo Vạn Vực này.
Cả hai cùng đứng dậy, đạp hư không bay đến khoảng trống phía trên.
Phong Lâm Thiên Đế vốn dĩ đang nhắm mắt, lúc này cũng mở mắt ra và nhìn thẳng về phía hai người ở khoảng không phía trên.
“Lão gia hoả, ngươi nói xem hai người này, ai mạnh ai yếu?” Dật Tiên Thiên Đế nói.
“Lão phu căn bản không nói trước được.” Phong Lâm Thiên Đế thản nhiên nói.
“Ha ha, ngươi đúng là một kẻ dối trá, đến lúc này rồi mà vẫn không chịu nói ra. Theo như ta thấy, Á Thánh tràn đầy khí thế, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, Đan Đạo cần phải tích lũy nhiều năm. Nếu ta và ngươi gộp lại thì chưa chắc đã không bằng Á Thánh.” Dật Thiên Thiên Đế nói.
Phong Lâm Thiên Đế chớp mắt nói: "Lão phu không chắc lắm.”
Ngay khi câu nói này phát ra, tất cả lão tổ đều bị chấn động.
Dật Thiên Thiên Đế vẻ mặt khó coi nói: "Lão gia hoả, ngươi đang nói đùa sao? Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào."
Phong Lâm Thiên Đế bình tĩnh nói: "Lão phu có cần thiết nói đùa với ngươi không?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đây quả nhiên không phải chuyện đùa.
Trong số các lão tổ có mặt, chỉ có Phong Lâm Thiên Đế là thực sự nhìn thấy Diệp Viễn ra tay.
Nhưng khi đó Diệp Viễn rõ ràng là không dùng hết sức mình.
Không có cách nào có thể đánh giá sức mạnh của Diệp Viễn cả.
Hiển nhiên, Phong Lâm Thiên Đế thông qua một số dấu vết để lại đánh giá rằng sức mạnh của Diệp Viễn là không thể đoán trước.
Gã ta có chút không rõ nên mới không dám tuỳ tiện ra tay.
Phong Lâm Thiên Đế nói: "Nếu như lão phu nắm chắc được điều này thì đã động thủ rồi, không cần phải nhẫn nhịn đến hôm nay."
Mọi người đều bàng hoàng, nghĩ lại thì thấy đúng là như vậy.
Nếu Diệp Viễn thật sự chỉ mới ra đời, lĩnh ngộ được một chút Đan Đạo thì hắn ta cũng không cần phải nhẫn nhịn như vậy.
Dù sao thì đệ tử quỳ xuống xin lỗi đã không có gì vinh quang, huống chi hắn ta còn là lão tổ.
Tất cả lão tổ đều nhìn về phía khoảng không bên trên, hai người họ đang giương cung bạt kiếm trên không trung.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất