Thu Mộc Trân cũng chất vấn: “Anh định làm gì? Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”  

 

 

Trước sự nghi hoặc của hai cô gái, Diệp Phong chỉ nhếch miệng cười đáp: “Không sao, anh đấu giá được thì đương nhiên là trả được. Vả lại, đây là cuộc chiến giữa những người đàn ông, em đừng cản anh!”  

 

Nói rồi, Diệp Phong tiếp tục hét giá: “Chín triệu!”  

 

Tôn Vũ Hào thấy món đồ đã đến tay còn bị giật mất thì giận tím mặt, hét giá tiếp: “Mười triệu!”  

 

Sau đó, anh ta nhìn về phía căn phòng VIP bên trên rồi nói lớn: “Xin người anh em nể mặt tôi một chút. Thứ này tôi mua về cho ông nội mình, ông ấy bị suy nhược cơ thể cần bồi bổ. Nếu người anh em có thể giúp tôi thực hiện nguyện vọng, tôi – Tôn Vũ Hào, cậu chủ nhà họ Tôn ở Giang Hải vô cùng cảm tạ!”  

 

Tôn Vũ Hào còn cố tình nhấn mạnh mình là cậu chủ nhà họ Tôn ở Giang Hải để ra oai với mọi người xung quanh.  

 

Từ trên căn phòng VIP bên trên có tiếng đáp trả: “Mười hai triệu!”  

 

Tôn Vũ Hào nghe xong thì giận dữ chửi thề: “Mẹ kiếp! Đồ khốn nạn!”, sau đó định giơ biển đấu giá tiếp.  

 

Ông Lý bên cạnh thấy vậy vội vã ngăn Tôn Vũ Hào lại: “Cậu chủ Tôn, hôm nay chúng ta đã thua lỗ không ít rồi, vẫn nên coi trọng việc chính hơn”.  

 

Tôn Vũ Hào nghe vậy thì mới đành buông xuôi, nhưng vẫn lầm bầm sẽ tìm ra bằng được kẻ ngáng đường mình để cho hắn một trận nên thân!  

 

Trong căn phòng VIP giờ im lặng như tờ.  

 

Tô Thiến và Thu Mộc Trân lại được phen trợn mắt há miệng. Diệp Phong bỏ ra hơn mười triệu mua nhân sâm và nhung hươu?  

 

Thu Mộc Trân nghi hoặc hỏi: “Mấy thứ này giá hơn mười triệu đâu có đáng? Đang yên đang lành, anh mua nhân sâm với nhung hươu làm gì? Lẽ nào cơ thể anh cũng bị suy nhược?”  

 

Tô Thiến lúc này như chợt nhận ra điều gì, phì cười sặc sụa: “Này tên nhà quê, lẽ nào phương diện đó đó của anh có vấn đề? Chẳng trách anh và Mộc Trân kết hôn ba năm nay mà anh chưa từng đi quá giới hạn! Chẳng trách anh lại không động lòng trước nhan sắc như thần tiên của tôi! Lại còn đổ một đống tiền đi mua nhân sâm với nhung hươu về chứ! Ngoài lý do này ra thì không còn cách giải thích nào hợp lý hơn!”  

 

Diệp Phong nghe Tô Thiến nói xong thì đen mặt, khóe miệng giật giật. Bị vu oan chuyện gì chứ chuyện này thì anh không thể nhịn, Diệp Phong vội vã thanh minh: “Vợ à, em đừng nghe Tô Thiến nói bậy! Cơ thể anh vô cùng khỏe mạnh. Nếu không tin thì bây giờ chúng ta có thể thử luôn!”  

 

Thu Mộc Trân nghe xong thì mặt đỏ lên đến tận mang tai. Có chị em tốt của cô ở đây mà Diệp Phong dám thốt ra mấy lời này. Cô thẹn quá hóa giận, gằn giọng nói từng chữ: “Diệp Phong, anh im miệng đi!”  

 

Diệp Phong thấy có Tô Thiến ở đây thì cũng biết ý, không dám nói mấy chuyện nhạy cảm này nữa. Anh chỉ nở một nụ cười quỷ dị, âm hiểm nói: “Thực ra những thứ này không phải mua cho anh, mà là mua cho cậu chủ Tôn kia. Người ta cho bố mẹ vợ bao nhiêu thứ quý giá, mình đáp lễ cũng là đương nhiên. Đợi lần tới gặp mặt, chúng ta sẽ cho anh ta một niềm vui bất ngờ!”  

eyJpdiI6IlRKN0VYMGVzK0FFK2VnT2hyUHNYUGc9PSIsInZhbHVlIjoibGdxc00xbThlQTRHSUt3TjBwcmI1aFp1R2REZStwU3MwbWllYVAraExidnpNb3g3bk9ER1NENzQ0cUl1SUtcL0EiLCJtYWMiOiI3MTNhYjY1ZWJmMTM4NjNmNTYwODJkMTEwMWY0MzE0Yzk5MWI2MTU0YTJmYjA0NWIzZWE0NjU1MmJmYTM4OTY5In0=
eyJpdiI6IjZ2cXAyYkJrMTAyQW5SSVNSWDdQc1E9PSIsInZhbHVlIjoidGpQSkgzSndaaVVUT21sdFY1cGFZWVk1MENmdTVYdVZJXC9PRm1aTXdIdHhLd2tJd3JhcXVDUFhnUHB5czhxeTRhamdBczhnaFdCSW9xQ0J4c2VhQmlcL1VaNDdUMXhvaXBub29QVUtuZjJaQ29NeUZRdysrOEhGMFg1eHYzcVBPMSs4K2xyTStzM2dXenhWMzk3VURWVURiTFIrZyttRE93MkVMSUw1MVBCZHZPa056dkk1N2VSU3RrOWIyMWM3ZG9Rd3NMMEMyaGFOeGUrcGRYeEViaittaU04U0hhd29lTGJzTEVqWFlGTG1DRjFWMVRtRkJxOGNyYUNzNE9ZV2N4RkVhSUZvUWNpelZvYVwvRng2cG1JUm9rdHo3alwvOG1KWkxnUHRrbm1lUk05ajNCU2IwZ2x6MjcyZEgxVTFCWm1cL0xnUTA3RTFXOXlyNGVCVEowc3prSDRLTUl6NWJFSHpFZ2gzUEpxTVJjbnNKbTc2QVhWUVNyVWZBQUp0Q29IUjdrc1RrUVVrUXZBS083WmFtSjFZc1RRPT0iLCJtYWMiOiI4NTE4NjIwOTYzNzI0ZGIzNDk5NjIxZjdlNjdmY2MyZWI4NTAzNmVhMWJmMzc5YjVlYjg3MjljZmYyNWU4ZWIwIn0=

Ads
';
Advertisement