Sau cuộc đụng độ giữa Diệp Phong và Tôn Vũ Hào, phần còn lại của buổi đấu giá trôi qua một cách khá êm đềm. Mãi cho đến khi buổi đấu giá gần kết thúc, đột nhiên sân khấu sáng bừng lên, Lý Nhị mặc bộ âu phục bảnh bao bước lên sân khấu.  

 

Đám đông thấy Lý Nhị lên sàn thì vỗ tay như sấm dậy, đâu đó còn có tiếng hò reo, huýt sáo tán thưởng.   

 

Lý Nhị chỉnh lại bộ vest, mỉm cười lịch thiệp cầm micro lên và nói: “Đầu tiên, tôi xin phép tự giới thiệu: "Tôi là Lý Nhị, cũng là người chịu trách nhiệm chính của ban tổ chức Đêm hội Trung thu năm nay. Tôi vô cùng vinh dự và biết ơn khi quý vị đã lặn lội đường xa tới tham dự buổi đấu giá ngày hôm nay!”  

 

“Trải qua phần lớn thời lượng của chương trình, hẳn quý vị đã được hòa mình vào không khí nóng hừng hực của buổi đấu giá cũng như là đêm hội Trung thu năm nay. Một số người có lẽ còn bỏ túi được không ít món bảo vật ưng ý!”  

 

“Tuy nhiên, kịch hay phải chờ đến cuối cùng, món đồ cuối cùng và có thể nói là quý giá nhất trong buổi đấu giá hôm nay, chúng tôi đã để dành đến tận bây giờ để thêm phần hấp dẫn. Trước khi giới thiệu món bảo vật này, tôi xin hỏi quý vị một câu. Mọi người đã từng nghe danh Sở tiên sinh chưa ạ?”  

 

Đám đông nghe tên Sở tiên sinh thì lập tức rần rần cả lên, tứ phía reo hò vang dội như sấm dậy. Mấy gã nhà giàu thì ao ước được kết giao với Sở tiên sinh, còn các cô gái thì ước ao được lọt vào mắt xanh, ngã vào lòng Sở tiên sinh.  

 

Tô Thiến ở bên trên cũng đứng ngồi không yên, vội vã kéo Thu Mộc Trân đến sát ô cửa kính để quan sát phía dưới rồi phấn khích nói: “Mộc Trân, cậu nhìn thấy chưa? Sở tiên sinh oai phong biết nhường nào! Đúng là xứng đáng làm “chồng iu” của mình! Món đồ mà Sở tiên sinh đem tới hôm nay, mình nhất định phải giành cho bằng được!”  

 

Có vẻ như sự phấn khích của Tô Thiến có thể lây truyền qua đường tình bạn, Thu Mộc Trân cũng háo hức và phấn khích rất muốn xem Sở tiên sinh lần này sẽ mang món bảo vật gì tới đấu giá. Cô mỉm cười nói với Tô Thiến: “Đúng vậy, Sở tiên sinh quả thực là một anh hùng, xứng đáng với sự kính trọng và ca ngợi của mọi người!”  

 

Diệp Phong ngồi đằng sau nghe Thu Mộc Trân nói vậy thì trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Anh chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng. Thực ra, Sở tiên sinh mà Thu Mộc Trân rất muốn được gặp lại đang ở sau lưng say đắm nhìn ngắm cô.  

 

Lúc này, Lý Nhị chậm rãi nói tiếp: “Tôi chắc chắn những người có mặt ở đây hôm nay đều đã từng nghe danh người anh hùng, tài hoa bậc nhất Giang Đông này. Trong lúc Giang Đông ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Sở tiên sinh đã dũng cảm đứng ra chiến đấu, giúp chúng ta đảo ngược tình thế, đảm bảo an toàn cho cả Giang Đông! Và thật vinh dự thay, người thanh niên tài hoa, anh dũng hơn người đó lại là một người con của Vân Châu chúng ta! Hôm nay, Sở tiên sinh đã đặc biệt gửi tới hội đấu giá đêm Trung thu của chúng tôi một món đồ đấu giá!”  

 

“Đó chính là... cơ hội... để được dùng bữa và trò chuyện với Sở tiên sinh!”  

 

“Giá khởi điểm mà chúng tôi đưa ra là... một tệ!”  

 

Cả hội trường như sắp nổ tung, đám nhà giàu nhao nhao cả lên. Đây đúng là cơ hội hiếm có khó tìm, ai mà chẳng muốn kết giao với Sở tiên sinh cơ chứ!  

 

Tô Thiến và Thu Mộc Trân cũng sáng mắt lên, đặc biệt là Tô Thiến còn nhảy cẫng lên, lập tức lay lấy lay để Thu Mộc Trân rồi reo lên: “Cậu nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa? Là cơ hội gặp mặt Sở tiên sinh đấy! Dù có tán gia bại sản mình cũng phải đấu giá bằng được!”  

 

Thu Mộc Trân gật đầu đáp: “Được! Mình đấu giá cùng cậu!”  

 

Thu Mộc Trân cũng muốn gặp Sở tiên sinh, nhưng không phải vì muốn gả cho Sở tiên sinh như Tô Thiến mà là vì muốn gặp anh để học hỏi, trao đổi kinh nghiệm, xin bí kíp thành công gì đó.  

 

“Một trăm nghìn tệ!”  

 

...  

 

“Hai trăm nghìn tệ!”  

 

Thu Mộc Trân và Tô Thiến cũng hào hứng bắt đầu đấu giá.   

 

Diệp Phong nhìn thấy cảnh này thì dở khóc dở cười. Thu Mộc Trân, cái cô ngốc này cũng hùa theo Tô Thiến làm cái trò này?  

 

Anh than thở: “Mộc Trân ơi là Mộc Trân, sao cả em cũng tham dự vào cái trò chơi này? Ban nãy em còn lườm nguýt anh vì mua nhân sâm với nhung hươu. Nhưng ít ra, những thứ anh mua còn là hiện vật dùng được. Còn em lại đi bỏ mấy trăm nghìn tệ để đi ăn cơm với người ta?”  

 

Tô Thiến nghe Diệp Phong nói vậy thì bĩu môi khinh bỉ nói: “Mộc Trân, vậy mới nói anh ta đúng là không ở cùng thế giới với bọn mình. Cái tên nhà quê này không biết Sở tiên sinh là ai, không biết cơ hội này quý giá đến nhường nào!”  

 

Thu Mộc Trân cũng lườm Diệp Phong nói: “Kệ tôi đi, ban nãy anh đấu giá nhân sâm với nhung hươu tôi cũng đâu có nói gì!”  

 

Diệp Phong đành câm nín. Trước đây Lý Nhị đã nói với Diệp Phong, số tiền đấu giá này sau khi chương trình kết thúc sẽ thuộc về Diệp Phong. Giờ Thu Mộc Trân đấu giá thì khác gì lấy tiền từ túi bên trái đút vào túi bên phải?  

 

Cuộc đấu giá vẫn tiếp diễn, chẳng mấy chốc giá cả đã lên đến năm triệu. Đến tầm này, Thu Mộc Trân đã bỏ cuộc bởi cô không có nhiều tiền. Nhưng Tô Thiến thì khác, vẫn hừng hực khí thế hét giá.  

eyJpdiI6IjBUY3JwUmVTNGEyOW1CK2FrUnhod1E9PSIsInZhbHVlIjoiemhkS3piNGJrbFc2U2N4T1p1WFZrTGQxR202S1BVclEzN0x1djRWdU40RzZHK1I4M0FXZ0VvTlNHbFlcL0FEVzMiLCJtYWMiOiJjZWMyZDMwODE5OWVkMTcxMDQ2ZmFmNWQ2ZmM1MDZhMGJjNjMyYTA4YmFhOGQwY2JlNTViODQ4ODJmNzJiNjEyIn0=
eyJpdiI6InV1R0Rmc1pzekxoYXBtcDFIYnVOSmc9PSIsInZhbHVlIjoiS0I2YWZpT1BKQ1grNDd5SXFvS0wzYkg5NG5sTjVCK2FEM2JtRUF4Uk5WblwvbHBPRHNiUVFlNk9KQWE2WncrNDh4VDZLK29OUk9xa1FtazJUZ0VVNTROaStXMll0M2xCWnhVb0xZZlFqQWlzPSIsIm1hYyI6IjM4ZTI2OTg5NmUxYTFmMjQzNWYyOWU4ZTVjOTE1ZTdlNTU3ZjIyMmNjMjg3YTA3NmExNjU4OWEzNzA5YjNmNDMifQ==

Giá vẫn tiếp tục tăng với tốc dộ chóng mặt. 

Ads
';
Advertisement