Đại Nha Bạch thật lòng nghĩ như thế, sau khi biết Dương Bách Xuyên là đệ tử quan môn của Vân Thiên Tà, đáy lòng hắn ta không thể bình tĩnh nổi. Mỗi một sư thừa, thường thì đệ tử quan môn sẽ là người thừa kế chân chính, cho nên sau khi biết rõ Dương Bách Xuyên là đệ tử của Vân Thiên Tà, ở một mức độ nào đó thì địa vị của Dương Bách Xuyên đã vượt qua Cơ Tử Hà, đồng thời hắn ta cũng chú ý đến Dương Bách Xuyên từ lúc bắt đầu.
Bao gồm cả lúc Dương Bách Xuyên ra tay giết chết bốn yêu tu kia, nói thật hắn ta cảm thấy rất khiếp sợ. Một tiên nhân Nhân tộc Tiên Vương đại viên mãn lại có thể đánh bại một Yêu tu Tiên Vương trung kỳ, lại còn ra tay sưu hồn nữa, dứt khoát lưu loát. Từ đầu đến cuối bốn tên Yêu tu đều không có cơ hội phản kháng, cho dù hắn ta là Yêu Đế đỉnh phong nhưng muốn nhẹ nhàng nghiền áp bốn tên Yêu tu như Dương Bách Xuyên cũng không dễ dàng.
Sau đó phát hiện Dương Bách Xuyên tiến vào phòng mình, lộ ra vẻ mặt giật mình khi thấy bài trí trong phòng, Đại Nha Bạch chuẩn bị gãi đúng chỗ ngứa, tặng một món quà gặp mặt cho Dương Bách Xuyên, quyết tâm muốn kết giao.
Chuyện này vô cùng quan trọng, không chỉ đối với hắn ta mà còn cả tộc Kiến Đầu Đen. Ngoài thân phận là đại quản sự tửu lầu Kiến Đầu Đen ra thì hắn ta còn là một trong các trưởng lão trong tộc, thi thoảng cũng phải suy xét vì tộc đàn. Nếu có thể nương nhờ sự bảo vệ của tiên nhân như Thiên Tà Chí Tôn thì đây sẽ là một chuyện cực kỳ tốt với tộc của bọn họ.
Năm đó Vân Thiên Tà và Cơ Tử Hà đến Dị Vực giới, đi đến tửu lầu của bọn họ, lúc ấy hắn ta vẫn là tiểu nhị của tửu lầu, nhưng vì diện mạo khác với tộc nhân, râu và hàm răng trắng tinh, không phải màu đen nên bị tộc nhân xa lánh, trở thành tiểu nhị làm công của tiểu điếm, trong lòng vô cùng tự ti.
Nhưng cũng vì điểm đặc thù này mà lần đầu tiên gặp mặt, Cơ Tử Hà đã đặt cho hắn ta cái tên Đại Nha Bạch, cũng lọt vào mắt Vân Thiên Tà, được tặng một câu thiên phú dị bẩm. Khi đó hắn ta không biết Vân Thiên Tà là cường gỉa Chí Tôn của Nhân tộc, chẳng qua sau quãng thời gian làm việc ở tửu lầu thì mắt nhìn người vẫn có. Khi cảm nhận được Cơ Tử Hà và Vân Thiên Tà đều không phải phàm nhân, đã nảy sinh suy nghĩ đi theo hầu hạ bọn họ.
Sau đó trước khi đi Vân Thiên Tà đã cho hắn ta một bộ công pháp tu luyện, từ đó về sau tu luyện tiến bộ vượt bậc, từ tiểu nhị trở thành thủ tịch đại quản sự, được gọi là Yên Đế Tôn Sư, cũng là một trong các tộc lão trong tộc.
Ngoài ra còn có một chuyện, ban đầu còn có tộc nhân cười nhạo hắn ta nịnh bợ một Nhân tộc, còn bị sỉ nhục thậm tệ, không ngờ sau khi Vân Thiên Tà rời khỏi còn đánh một trận với bốn đầu sỏ của Dị Vực giới, đương nhiên cũng đến phủ của Bạch Giao Long Vương. Nhưng không biết vì sao trong năm đầu sỏ của Dị Vực giới thì chỉ có Bạch Gia Long Vương và Vân Thiên Tà không đánh nhau, bốn người khác đều đánh, kết quả bị Vân Thiên Tà đánh bại.
Tiếp đó thì mới truyền ra tin tức Vân Thiên Tà chính là Thiên Tà Chí Tôn của Nhân tộc. Cũng từ ngày đó, địa vị trong tộc và ở tửu lầu của Đại Nha Bạch tăng lên, hoàn toàn thay đổi vận mệnh.
Không còn ai chê cười hắn ta, không còn ai nói hắn ta là dị loại, hắn ta còn giữ lại cái tên Đại Nha Bạch này, còn vô cùng tự hào vì nó, khắc ghi ân tình của Cơ Tử Hà và Vân Thiên Tà. Trong lòng hắn ta tự coi mình là đệ tử của Vân Thiên Tà, đáng tiếc Vân Thiên Tà chưa chắc nhìn trúng hắn ta, cũng không biết đời này còn có cơ hội gặp lại Thiên Tà Chí Tôn hay không.
Bây giờ không ngờ Cơ Tử Hà và Dương Bách Xuyên lại đến, đã qua 2 vạn năm rồi, điều này khiến Đại Nha Bạch vô cùng kích động.
…
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại nếu sư phụ đã từng chỉ điểm Đại Nha Bạch thì hắn ta gọi mình là sư đệ cũng không có gì không ổn: “Tất nhiên là được.”
Đại Nha Bạch vô cùng vui mừng, Dương Bách Xuyên là đệ tử quan môn của Vân Thiên Tà, từ góc độ nào đó cũng tương đương đại diện cho Vân Thiên Tà. Dương Bách Xuyên tán thành thân phận đệ tử ký danh của hắn ta, tức là chân chính tán thành, chuyện này ngay cả Cơ Tử Hà cũng không có quyền hạn: “Lần đầu gặp mặt chưa có gì tặng cho sư đệ, ta thấy lúc nãy sư đệ có nhìn qua tấm bình phong kia, vậy ta tặng cho đệ trăm khối nguyên thạch này để sư đệ tùy ý điêu khắc loại hình mà mình thích, coi như quà gặp mặt.”
Nói xong, một chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên, ý bảo hắn nhận lấy.
“Một trăm khối?” Lần này đến lượt Dương Bách Xuyên giật mình, không ngờ Đại Nha Bạch lại ra tay hào phóng như vậy. Khối bình phong thạch kia không phải vật phàm, ngoài chứa đựng năng lượng khổng lồ ra nó còn là tài liệu luyện khí thượng đẳng. Khi ấy hắn nghĩ thầm nếu có một khối đặt trước mặt tiền của đại điện Vân Môn thì rất phong cách, không ngờ Đại Nha Bạch lại ra tay đưa hẳn trăm khối.
“Nếu không thì để ta bảo tộc nhân đi lấy thêm cho đệ, đây là sản vật của dãy núi Tịch Diệt bên cạnh, ở dưới ngầm có một mạch khoáng lưu li bảy màu, cũng coi như là một tài liệu luyện khí thượng phẩm. Đáng tiếc số lượng ít, trong tay ta chỉ còn một trăm khối.” Đại Nha Bạch còn tưởng Dương Bách Xuyên chê ít, vội vàng tỏ vẻ sẽ lấy thêm trăm khối nữa từ chỗ tộc nhân.
Bán trăm khối này đi cũng phải được khoảng 10 vạn yêu thạch cực phẩm, cũng là một món quà không nhỏ. Không ngờ Dương sư đệ lại chê ít, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, sợ rằng chút quà này không đủ để lọt vào mắt Dương Bách Xuyên. Xem ra chính mình quá keo kiệt, không được, phải lấy thêm chút lợi thế mới được. Thân phận đệ tử ký danh này của hắn ta còn cần sự tán thành của Dương Bách Xuyên mới được.
Đại Nha Bạch cắn răng, chuẩn bị lấy thêm một món trọng bảo làm quà gặp mặt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất