Ngọc sinh tử, tổng cộng có bảy mảnh sinh cơ, bảy mảnh sát ý.
Lúc đầu Bạch Vũ cứu mẹ của mình cứu Thiến Thiến, trước sau đã dùng hết bảy mảnh sinh cơ, làm anh không thể không học y thuật cứu người để tích lại.
Anh cố gắng một tháng, cứu đám người Hàn Quốc Hoa, Hoàng Kha, không dễ gì mới tích được bảy mảnh sinh cơ, kết quả tối nay lại dùng hết rồi.
Anh có hơi buồn bực.
Nhưng Bạch Vũ cũng muốn xem, bảy mảnh sinh cơ có thể khiến một “người chết” sống lại hay không.
Ánh sáng trắng sau trước đi vào cơ thể của Dương Diệu Đông.
Tuy thiết bị trên người Dương Diệu Đông đã được y tá tháo ra, nhưng Bạch Vũ có thể cảm nhận rõ được, Dương Diệu Đông sắp không còn dấu hiệu sự sống, dần dần khôi phục
sinh cơ.
Vết thương ở các chỗ cũng từ từ khôi phục.
Chỉ là Dương Diệu Đông không có tỉnh lại ngay, làm cho Bạch Vũ hoảng hốt, nghĩ lẽ nào bảy mảnh sinh cơ vẫn không đủ để cứu mạng?
Nghĩ tới đây, Bạch Vũ lập tức lấy ra ngân châm, thi triển với Dương Diệu Đông.
“Nắm chắc bẩy mươi phần trăm? Châm cứu? Nhảm nhí!”
Bác sĩ nữ xinh đẹp nghe thế thì nổi giận: “Bệnh nhân đã chết não, làm sao có thể cứu được chứ? Hơn nữa còn là phương pháp trung y
“Chàng trai trẻ, bây giờ không phải lúc để cậu lòe thiên hạ.”
“Cậu cút ra ngoài ngay cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt cậu.
Theo cô ta thấy, Bạch Vũ không chỉ là gây rối, còn vả mặt các bác sĩ, nhưng cô ta không bước tới lôi kéo, tránh bị nhà họ Dương cho rằng cô ta là người thâm sâu khó lường.
Cô ta nhìn sang Dương Kiếm Hùng, nói: “Cục trưởng Dương, giám đốc Dương đã chết đủ thảm rồi mà còn phải bị người khác hành hạ như này, anh nhẫn tâm sao?”
Mấy lãnh đạo cấp cao của cục cảnh sát cũng không nhìn nổi nữa, không nhịn được mà nói: “Cục trưởng Dương, hãy để giám đốc Dương yên nghỉ đi
Vẻ mặt của Dương Kiếm Hùng rất phức tạp, anh ta hy vọng Bạch Vũ có thể cứu sống anh hai của anh ta, nhưng từ lời của các bác sĩ mà phán đoán, anh hai của anh ta rõ ràng đã chết.
Bạch Vũ có lợi hại hơn nữa cũng không thể khởi tử hồi sinh, hơn nữa dùng ngân châm để cứu người, ít nhất cũng phải truyền máu, kích điện gì đó.
Nhìn kiểu này, anh ta quả nhiên đã nghĩ quá nhiều, coi Bạch Vũ thành cọng rơm cứu mạng.
Anh ta loạng choạng đi tới trước mặt Bạch Vũ, nói: "Bạch Vũ, cảm ơn cậu, thôi thì để anh tôi yên tâm ra đi đi...
“Cho tôi ba mươi phút.
Bạch Vũ không thèm ngước mắt, giọng điệu bình tĩnh đáp lại Dương Kiếm Hùng: “Nửa tiếng sau, tôi cho anh một kỳ tích.
Dương Kiếm Hùng hơi sững người, anh ta rất bất ngờ về sự tự tin của Bạch Vũ.
“Ba mươi phút? Cho cậu ba mươi phút, cậu cũng không thể cứu sống giám đốc Dương.
Bác sĩ xinh đẹp tức giận nói: “Chàng trai trẻ, cậu có thể đừng làm loạn nữa được không?”
“Cậu làm loạn như này không chỉ gây phiền phức cho chúng tôi, còn vô lễ mạo phạm giám đốc Dương.
Lông mày của cô ta dựng đứng, nhìn Bạch Vũ nói: “Chúng tôi đều là bác sĩ hàng đầu của bệnh viện, chúng tôi khẳng định giám đốc Dương đã chết, vậy thì thần tiên cũng khó cứu.”
Mấy nữ y tá cũng nhìn Bạch Vũ với vẻ đầy khinh thường, bọn họ cảm thấy anh đang quấy rối.
“Cô không được, không đồng nghĩa tôi cũng không được.
Bạch Vũ liếc nhìn cô ta: “Núi cao còn có núi cao hơn, cô không hiểu à?”
“Tôi không được ư? Tôi tên Kim Ngưng Băng, xuất thân từ thế gia y học, tốt nghiệp trường y Harvard, theo nghề ba năm đã trở thành phó viện trưởng mới của bệnh viện này.
Kim Ngưng Băng nghe vậy thì thấy nực cười: “Cậu nói xem, cậu là sinh viên xuất sắc của trường nào?”
Bạch Vũ nhún vai nói: “Xin lỗi, tôi không xuất thân từ đại học y, cũng không có chức vị gì ở bất cứ bệnh viện nào. “Không xuất thân từ đại học y? Cũng không có chức vị gì ở bệnh viện? Cũng tức là cậu nửa chừng tự đi học y ư?”
Kim Ngưng Băng quát một tiếng “Đúng là hoang đường, loại bác sĩ lang băm như cậu, không biết ngại mà nghi ngờ y thuật của tôi?”
Các bác sĩ y tá ở đó cũng nhao nhao lên.
Bọn họ vốn tưởng Bạch Vũ là bác sĩ nổi tiếng của trường nào đó, nếu không sẽ không được Dương Kiếm Hùng nhìn trúng, ai ngờ là bác sĩ chân trần.
Như này không phải là càn quấy hay sao??
Mấy nữ y tá bĩu môi, rất là khinh thường.
Vẻ mặt của Dương Kiếm Hùng cũng có đôi chút ngại ngùng.
“Cô lợi hại như thế, sao không chữa được bệnh về da của cô?”
Bạch Vũ không khách sáo mà nói: "Một bệnh cỏn con đã khiến cô sống không bằng chết, cô tốt hơn loại bác sĩ chân trần như tôi chỗ nào chứ?”
Trong lúc nói chuyện, hai tay Bạch Vũ không hề dừng lại, không ngừng châm cứu, ngưng tụ sinh cơ của Dương Diệu Đông.
Anh đã phát hiện, bảy mảnh sinh cơ đủ cứu sống Dương Diệu Đông, chỉ là thương thế của anh ta quá nặng, khôi phục hơi chậm, căn bản không cần Cửu Cung Hoàn Dương
Châm.
Nhưng Bạch Vũ cũng không dừng lại, để cho chắc chắn, khiến mọi người càng dễ chấp nhận sự thật anh có thể khởi tử hồi sinh.
Nếu không tùy tiện sờ một chút thì Dương Diệu Đông sống lại, mọi người không phải sẽ coi anh là quái vật hay sao?
“Bệnh về da của cô được gần mười năm rồi nhỉ?”
Trong lúc ý nghĩ xoay chuyển, Bạch Vũ lại nói ra một câu: "Mười năm rồi, còn không chữa khỏi được cho mình, y thuật của cô cũng chả ra sao.
Kim Ngưng Băng lại gây người: "Sao cậu biết tôi có bệnh về da?”
Bản thân cô ta cũng không biết bị gì, thời tiết nóng lên chút hoặc gió hơi lạnh, cả người cô ta sẽ vô cùng ngứa, bôi nhiều thuốc mỡ và uống thuốc hơn nữa cũng không có tác
dụng.
Chỉ là cô ta luôn che giấu bí mật này, không để người ngoài biết từ đó nghi ngờ y thuật của cô ta, nhưng cô ta không ngờ lại bị Bạch Vũ vạch trần.
Bạch Vũ vả mặt không hề khách sáo, nói: “Đây chính là sự chênh lệch trình độ giữa tôi và cô.
“Coi như cậu có chút trình độ, vậy thì như nào chứ?”
Kim Ngưng Băng rất tức giận, nói: “Tôi không tin, người chết não còn có thể cứu sống được”
Thế giới quan của cô ta, kiến thức của cô ta, đều khiến cô ta nhận định, Dương Diệu Đông tuyệt đối không thể sống được.
“Cược một ván”
Ngón tay của Bạch Vũ về chiếc ngân châm, anh nói: “Nếu tôi làm cho giám đốc Dương sống lại, cô tới Kim Chi Lâm quét dọn cho tôi”
Y quán thiếu người trầm trọng, Bạch Vũ không để bụng kéo thêm người làm phụ.
Quét dọn ư?
Kim Ngưng Băng cười khinh một tiếng: “Nếu anh ta không sống lại được thì sao? Cậu tới bệnh viện dọn nhà vệ sinh ba năm?” Chốt vậy đi.”
Bạch Vũ đồng ý ngay: “Cô cứ đợi đi quét dọn cho tôi đi”
“Cậu quá ấu trĩ.”
Kim Ngưng Băng không tỏ ý kiến, cô ta khẳng định Bạch Vũ là kẻ lừa đảo.
"Vut---"
Bạch Vũ không đếm xỉa tới cô ta nữa, ngón tay vê nhẹ, đâm một chiếc ngân ngân cuối cùng.
Anh bỗng quát lên một tiếng: “Dậy!”
Ánh sáng lóe lên.
“Á---”
Vừa dứt lời, cơ thể của một y tá lập tức rung lên, cô ta hét thất thanh vang vọng cả phòng cấp cứu.
Đám người Kim Ngưng Băng vô thức ngẩng đầu.
Một giây sau, bọn họ đều ngây người!
Bởi vì, bởi vì...-- Dương Diệu Đông đã 'chết’ ở trên giường bệnh thế mà ngồi dậy.
Thật sự ngồi dậy rồi!
Còn mở mắt ra!
Sao có thể chứ?
“Á đù, đây là người hay ma?"
Kim Ngưng Băng bị dọa lùi lại mười mấy bước, vẻ mặt của Kim Ngưng Băng hoàn toàn sốc nặng.
Một người vốn tưởng rằng đã chết lại nhìn cô ta như thế, đáng sợ biết bao.
Mấy y tá còn ngồi phịch ra đất, hai chân không ngừng run rẩy...
Dương Kiếm Hùng hét lên một tiếng: "Anh
Mừng như điên.
Mấy y tá lập tức luống cuống tay chân đi nối thiết bị.
Thiết bị lập tức hoạt động, tất cả đều đạt tới chỉ số bình thường.
Mấy người Kim Ngưng Băng căn bản không thể chấp nhận.
Bạch Vũ hất cằm về phía Kim Ngưng Băng, nói: “Cô nhớ lấy, thứ hai tới Kim Chi Lâm quét dọn...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất