9 giờ tối, Bạch Vũ đưa Lam Hải Quỳnh vào bệnh viện.
Cô ta chỉ trúng thuốc mê, sau khi châm cứu làm giảm đi quá nửa tác dụng của thuốc mê, chỉ cần ngủ một giấc thì cô ta sẽ không sao nữa.
Bạch Vũ chi tiền thuê phòng bệnh số 6 cho Lam Hải Quỳnh nhưng lại đưa cô ta tới phòng bệnh số 8 nghỉ ngơi.
Trong những lúc như này, cảnh giác một chút không phải chuyện xấu.
“Phú Quý, Minh Thư, hai người chăm sóc cô ấy, lát nữa Minh Thư liên lạc với người nhà họ Lam, nói cô ấy uống say ngủ lại nhà cô.”
Bạch Vũ chuyển cho hai người ba trăm triệu, nói: “Còn tôi tới cục cảnh sát một chuyến.
Thật ra anh chuẩn bị đi tìm Trần Lệ Dương.
“Anh Vũ, anh không thể đi.
Trần Minh Thư vô thức túm lấy cánh tay của Bạch Vũ: “Anh mà đi, rất có khả năng không ra được nữa.
Tuy thân thủ của Bạch Vũ rất lợi hại nhưng khi đối đầu với nhà họ Mạnh, vẫn sẽ bị nghiền nát.
Cô ta tin, chỉ cần Bạch Vũ vào cục cảnh sát, nhà họ Mạnh sẽ không tiếc mọi giá chỉnh chết Bạch Vũ.
Lưu Phú Quý cũng liên tục gật đầu: “Đúng đó, anh Vũ, anh không thể đi, làm người khác bị thương ở trước mặt mọi người, tội danh rất lớn” “Tôi biết tội danh lớn nên chủ động phối hợp điều tra.
Bạch Vũ vỗ vai của hai người, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu.
Lưu Phú Quý và Trần Minh Thư vẫn muốn nói gì đó nhưng lại bị Bạch Vũ xua tay ngăn lại: “Sáng mai, hai người sẽ có thể nhìn thấy tôi.
Bạch Vũ không phải kẻ lỗ mãng, khi anh đâm đã nghĩ tới hậu quả, không dám nói có thể toàn thân rút lui nhưng anh tuyệt đối sẽ không ngồi tù.
Sau khi nói xong, Bạch Vũ cầm áo khoác đi ra đại sảnh.
“Mau, mau, bác sĩ, bác sĩ, hãy cứu anh hai của tôi, hãy cứu anh hai của tôi.
Bạch Vũ vừa đi xuống tầng một của bệnh viện, một chiếc cáng di động lao vào lối đi khẩn cấp, bên trên là một người bị trúng đạn.
Người đó được cho thở oxi, cả người đều là máu, nhìn tình trạng không lạc quan cho lắm.
Khi bác sĩ và y tế tinh thần căng thẳng tiếp nhận chiếc cáng, Bạch Vũ còn nhìn thấy người chạy ở phía trước trong vài người trộn lộn, chính là Dương Kiếm Hùng.
Anh ta vừa chạy vừa gào lên với bác sĩ: “Mau cứu anh của tôi, mau cứu anh của tôi.
Bạch Vũ chợt sững người, Dương Diệu Đông?
Phòng cấp cứu vừa hay có người, thời gian cấp bách, bác sĩ đẩy thẳng bệnh nhân vào phòng cấp cứu, kéo rèm lại bắt đầu cấp cứu.
“Huyết áp tiếp tục giảm xuống, nhịp tim tiếp tục tăng cao, tiểu cầu tiếp tục giảm.
“Điều chỉnh lượng máu truyền vào, chất điện giải, cân bằng rối loạn, bổ sung tiểu cầu.
“Không ổn rồi!”
“Huyết áp của bệnh nhân về không, tim ngừng đập!”
“Kích điện, hồi sức tim phổi.
Tiếng của bác sĩ và y tế đan xen nhau vang lên, khiến cả phòng cấp cứu trở nên càng căng thẳng.
Mấy người Dương Kiếm Hùng càng lo lắng bất an, không ngừng đi vòng vòng ở cửa.
“Khốn kiếp, khốn kiếp!”
Dương Kiếm Hùng đấm từng quyền vào vách tường, phát tiết lửa giận trong lòng.
“Cục trưởng Dương, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Vũ đi tới: "Giám đốc Dương xảy ra chuyện rồi sao?”
“Bạch Vũ? Thần y Bạch?"
Dương Kiếm Hùng vừa muốn kêu Bạch Vũ cút ra, đột nhiên nhìn rõ mặt mũi của Bạch Vũ, anh ta giật thót, một tay chộp lấy tay của Bạch Vũ, nói: “Người anh em Bạch, cậu hãy cứu anh trai của tôi, hãy cứu anh trai của tôi.”
Bạch Vũ vỗ vai của anh ta, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Kiếm Hùng khóc như một đứa trẻ, nói: "Đều do lỗi của tôi, đều do lỗi của tôi”
“Thân thủ của cậu lợi hại, tôi bội phục, nhưng cậu nói tôi có tai họa thấy máu, tôi coi nó là trò đùa, nhưng anh tôi lại tin tưởng.”
“Anh ấy nói anh ấy mới đầu cũng không tin, về sau liên tục gặp xui xẻo, còn tìm ra vải trắng và di ảnh dưới gầm xe.
“Tuy tôi chứng kiến tất cả chuyện này, nhưng tôi vẫn cảm thấy quá hoang đường nên hoàn toàn không để lời dặn của anh ấy vào trong lòng”
“Anh ấy thấy tôi không để tâm thì vô cùng lo lắng, hai ngày nay anh ấy cứ rảnh là đi theo tôi, nhắc nhở tôi”
“Nửa tiếng trước, chúng tôi chấp hành một nhiệm vụ, vây bắt một nhóm tội phạm nước ngoài, kết quả tôi sơ ý, lộ trước tay súng bắn tỉa của đối phương.”
“Anh ấy thấy được chấm đỏ, vào thời khắc then chốt đã đẩy ngã tôi, còn đè lên người tôi”
“Tôi nhặt lại được một mạng nhưng anh tôi bị bắn trúng, tuy có áo chống đạn nhưng viên đạn vẫn bắn xuyên cơ thể của anh ấy và bắn trúng tôi.”
“Tôi không sao là do viên đạn mà cậu cho chặn cho, còn anh tôi lại không may mắn như thế, tính mạng nguy hiểm”
Trên mặt anh ta có vết xước, xương sườn còn chảy máu, nhưng anh ta không để tâm, chỉ nắm chặt tay của Bạch Vũ: “Thần y Bạch, cậu lợi hại như thế, cậu nhất định có cách cứu anh tôi, xin cậu làm cho anh sống có được không, tôi quỳ xuống cầu xin cậu đấy”
Dương Kiếm Hùng kiêu ngạo cố chấp, nhưng lúc này lại hoảng sợ như trẻ con, quỳ xuống cầu xin Bạch Vũ.
“Đừng quỳ”
Bạch Vũ vội vàng đỡ anh ta dậy, nói: “Bác sĩ đang cấp cứu, bọn họ có trình độ siêu đẳng, lại có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ không sao đâu”
Dương Kiếm Hùng lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa, anh ta hiểu rõ về súng bắn tỉa, anh ta biết khi đạn bắn vào chỗ yếu hại của cơ thể sẽ gây tổn thương như nào.
Cỗ man lực đó, cho dù không lập tức đoạt mạng, cũng sẽ khiến lục phủ ngũ tạng vỡ nát.
Bác sĩ cấp cứu, chẳng qua chỉ là một cách tự an ủi và không muốn đối mặt, theo Dương Kiếm Hùng thấy, người có thể cứu sống Dương Diệu Đông chỉ có Bạch Vũ.
Bạch Vũ an ủi một câu: "Được, lát nữa tôi đi xem giám đốc Dương”
"Xoat..."
Vào lúc này, chiếc rèm được vén ra, một bác sĩ nữ dẫn theo mười mấy người đi ra, vẻ mặt rất buồn bã và xin lỗi.
“Cục trưởng Dương, vết thương của giám đốc Dương quá nặng, xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...
Bác sĩ nữ cúi thấp đầu, nói: “Anh hãy chuẩn bị sẵn tâm lý đi”
Cô ta rất cảm khái, cũng rất tiếc, cô ta từ tận đáy lòng muốn cứu sống Dương Diệu Đông, như vậy, cô ta chính là đại công thần, bệnh viện cũng sẽ khen thưởng cô ta. “Không, không, anh tôi chưa chết, anh tôi chưa chết, anh ấy sẽ không chết”
Dương Kiếm Hùng lại mất đi lý trí, nói: "Các người cấp cứu thêm lần nữa, cấp cứu thêm lần nữa.
Anh em Dương Thị rất thân nhau, anh ta không thể chấp nhận sự thật anh trai không sống được nữa.
Bác sĩ nữ lắc đầu bất lực, nói: "Cục trưởng Dương, xin lỗi..”
“Phần bụng và phần lưng bị bắn xuyên...
“Phổi bị tổn thương, sau màng bụng có tụ máu mấy chục milimet....
Vào lúc này, trong phòng cấp cứu truyền ra một giọng nói vừa lạnh lùng vừa trong trẻo, đám người Dương Kiếm Hùng quay đầu nhìn thì thấy Bạch Vũ đang bắt mạch cho Dương Diệu Đông.
Mười mấy bác sĩ y tá biến sắc, bọn họ kinh ngạc khi Bạch Vũ dám cả gan mạo phạm Dương Diệu Đông, cũng sốc khi Bạch Vũ bắt mạch mà nói ra được tình trạng của bệnh
nhân.
“Cậu là ai?”
Bác sĩ nữ quát một tiếng: “Không được càn quấy trong phòng cấp cứu, mau ra ngoài”
Dương Kiếm Hùng cũng muốn giết người rồi, Bạch Vũ còn quấy rối nữa, cả bệnh viện đều sẽ bị liên lụy.
“Đừng nói nữa"
Dương Kiếm Hùng ngăn bác sĩ y tá lại, sau đó nói với Bạch Vũ: “Thần y Bạch, anh tôi còn cứu được không?”
Mấy thủ hạ cũng lại gần, giương mắt nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ lấy ra ngân châm, nói: “Tôi nắm chắc được 70% cứu được giám đốc Dương.
Thật ra với tình trạng này của Dương Diệu Đông thật sự đã bước vào quỷ môn quan, châm cứu gì đó đều không vẫn có thể cứu được.
“Tình trạng: vỡ tá tràng, vỡ tuyến tụy, vỡ lá gan bên phải...
Nguyên nhân: gây ra bởi man lực của súng.
Phục hồi hay hủy diệt?
Bạch Vũ không do dự vụt qua ý nghĩ: Phục hồi!
Bảy ánh sáng trắng lập tức chui vào cơ thể của Dương Diệu Đông
Dương Kiếm Hùng cũng muốn giết người rồi, Bạch Vũ còn quấy rối nữa, cả bệnh viện đều sẽ bị liên lụy.
“Đừng nói nữa.”
Dương Kiếm Hùng ngăn bác sĩ y tá lại, sau đó nói với Bạch Vũ: “Thần y Bạch, anh tôi còn cứu được không?”
Mấy thủ hạ cũng lại gần, giương mắt nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ lấy ra ngân châm, nói: “Tôi nắm chắc được 70% cứu được giám đốc Dương”
Thật ra với tình trạng này của Dương Diệu Đông thật sự đã bước vào quỷ môn quan, châm cứu gì đó đều không có tác dụng, nhưng điều đó không làm khó được Bạch Vũ, anh vẫn có thể cứu được.
“Tình trạng: vỡ tá tràng, vỡ tuyến tụy, vỡ lá gan bên phải...
Nguyên nhân: gây ra bởi man lực của súng.
Bảy ánh sáng trắng lập tức chui vào cơ thể của Dương Diệu Đông.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất