Bạch Vũ và Tống Quế Khanh ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một ông lão có chòm râu dê bước ra.
Gương mặt ông ta đầy râu ria xồm xoàm, thần sắc tiều tụy, cả người toát ra vẻ u ám của kẻ đã đến đường cùng, chỉ có đôi mắt vẫn ánh lên tia sắc sảo. “Đây chính là ông Công Tôn Uyên.
Tống Quế Khanh giới thiệu với Bạch Vũ, sau đó quay sang ông lão cười nói: “Ông Công Tôn, đây là em trai tôi, Bạch Vũ
Công Tôn Uyên chẳng buồn ngước mắt lên: "Căn y viện này giá ba trăm tỷ”
Bạch Vũ nheo mắt lại: Ba trăm tỷ?
Sắc mặt Tống Quế Khanh lạnh đi vài phần:
“Ông Công Tôn, hôm qua chẳng phải ông nói một trăm hai mươi tỷ sao? Sao giờ lại tăng lên ba trăm tỷ?”
“Giá thị trường của căn y viện này nhiều nhất cũng chỉ một trăm năm mươi tỷ, hơn nữa còn phải chờ ba đến năm tháng mới có người mua. Nhưng ông đang cần tiền gấp, một trăm hai mươi tỷ đã là con số không tệ rồi”
"Ông nâng giá thế này có phải hơi quá đáng không?"
Tống Quế Khanh vốn không ưa những kẻ tham lam.
"Một trăm hai mươi tỷ là giá hôm qua, hôm nay là ba trăm tỷ, y viện là của tôi, tôi muốn bán bao nhiêu thì bán, cô quản được chắc?"
Công Tôn Uyên vẫn lạnh nhạt như cũ: "Không muốn bỏ tiền cũng được, có bản lĩnh thì chữa khỏi bệnh cho cháu gái tôi, tôi tặng không y viện này cho hai người.
Ông ta vừa cãi với Tống Quế Khanh, vừa bắt mạch cho bà thím áo đỏ.
Bà thím áo đỏ thỉnh thoảng lại ho khan, còn há miệng thở dốc, trông có vẻ rất khó chịu.
Giọng Tống Quế Khanh lạnh đi mấy phần: "Ngay cả bệnh viện cũng bó tay, ông bắt em Vũ chữa cho cháu gái ông, chẳng phải đang làm khó người khác sao?"
Mấy bệnh nhân xung quanh cũng kinh ngạc nhìn Công Tôn Uyên, cảm thấy ông ta như biến thành một con người khác.
"Đừng nói nhiều, hoặc là bỏ tiền ra, hoặc là chữa khỏi bệnh."
Công Tôn Uyên sốt ruột, hất tay bảo: "Không thì cút đi"
Tống Quế Khanh tức đến mức suýt nghẹn lời: "Ông...
"Chị Quế Khanh, đừng giận"
Bạch Vũ bật cười: "Ông Công Tôn thấy tôi còn trẻ, không tin vào tay nghề y thuật của tôi. Ông ấy sợ tôi mua lại nơi này rồi lại chữa trị lung tung, lỡ hại chết người thì sao"
"Thế nên mới hét giá ba trăm tỷ để dọa tôi bỏ cuộc.
"Nếu tôi không có ba trăm tỷ, nhưng lại có thể chữa khỏi bệnh cho cháu gái ông ấy, vậy thì chứng tỏ y thuật của tôi không tệ. Khi đó, giao y viện cho tôi, ông ấy cũng không cần lo lắng tôi sẽ gây họa cho bệnh nhân"
"Xem ra ông Công Tôn hét giá trên trời, nhưng thực chất vẫn mang tấm lòng hành y cứu người.
Nghe vậy, Tống Quế Khanh thoáng sững sờ, rồi dường như có chút suy tư.
Hơn chục bệnh nhân xung quanh cũng gật gù, như bừng tỉnh đại ngộ.
"Cậu trai trẻ đúng là nhìn thấu lòng người đấy. Nhưng chỉ có miệng lưỡi thì có ích gì? Không có bản lĩnh thực sự thì cũng chỉ là nói suông thôi."
Công Tôn Uyên hừ lạnh, giọng đầy châm chọc: "Các người biết điều thì mau rời đi, đừng ở đây cản trở tôi khám bệnh"
Công Tôn Uyên rút tay khỏi mạch đập của bà thím áo đỏ, rồi cầm bút kê đơn thuốc.
"Nếu tôi đoán không nhầm."
Bạch Vũ đột nhiên lên tiếng:
"Mạch bệnh nhân trơn mà chậm, miệng khô lưỡi rát, sốt cao mắt đỏ, mũi khô má nóng, còn kèm theo buồn nôn"
"Ông chẩn đoán là thương hàn, đúng không?"
Công Tôn Uyên khựng lại, kinh ngạc nhìn Bạch Vũ. Cậu nhóc này còn chưa bắt mạch, vậy mà có thể chẩn đoán chính xác như vậy sao?
Ông ta vuốt chòm râu dê, chậm rãi nói: "Cũng có chút bản lĩnh đấy, chẳng trách dám mở phòng khám. Chỉ tiếc là vẫn chưa đủ."
Đôi mắt Tổng Quế Khanh sáng lên. Câu này của Công Tôn Uyên chẳng phải đang gián tiếp thừa nhận Bạch Vũ đã đoán đúng sao?
"Tôi còn biết ông kê đơn Bạch Hổ Thang cho bà ấy."
"Thạch cao 30 gram, tri mẫu 30 gram, cam thảo 20 gram, canh mễ 50 gram, sắc với một thăng nước, bỏ bã."
Bạch Vũ điềm nhiên nói: "Mỗi ngày ba thang, uống liên tục bảy ngày, có đúng không?"
Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Công Tôn Uyên lập tức cứng đờ. Những gì Bạch Vũ vừa nói, từ bài thuốc đến liều lượng, hoàn toàn trùng khớp với đơn thuốc ông định kê, không sai một ly.
Mười mấy bệnh nhân xung quanh nhìn sắc mặt Công Tôn Uyên thì hiểu rằng Bạch Vũ đã đoán đúng. Trong lòng họ không khỏi tò mò về Bạch Vũ.
Chàng trai trẻ này rốt cuộc là ai, sao y thuật lại cao minh đến vậy?
Công Tôn Uyên khẽ gật đầu: "Tôi nhìn lầm rồi"
Sau đó, ông ta đưa đơn thuốc cho bà thím áo đỏ, rồi bắt mạch cho một ông lão mặc áo xám.
Ông lão trạc tám mươi tuổi, tóc bạc rối bời, ngũ quan gầy guộc, đôi mắt hõm sâu, mồ hôi túa ra khắp người, tay trái ôm chặt bụng.
Ba phút sau, Công Tôn Uyên ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Vũ rồi cất giọng: "Nào, cậu thử xem bệnh của ông Cổ là gì?"
Nói xong, ông ta viết ra một đơn thuốc liền một mạch.
Bạch Vũ khẽ cười, đưa tay bắt mạch ông lão, chưa đầy mười giây đã buông ra.
"Bụng trướng đầy, bứt rứt khó ngủ, gốc lưỡi cứng, cơ thể nặng nề, sắc mặt vàng vọt, đau đầu, hạ sườn phải trướng đau, môi khô nứt nẻ, nóng lạnh thất thường như sốt rét"
"Ông ấy bị thấp nhiệt ở tỳ tạng."
"Thuốc mà ông kê chẳng qua chỉ là Thanh Tỳ Thang"
"Trong đó có phục linh, trần bì, thảo quả, quế tâm, bạch chỉ, cam thảo, bán hạ."
Bạch Vũ đọc liền một mạch chẩn đoán của Công Tôn Uyên, thậm chí còn liệt kê từng vị thuốc và liều lượng trong đơn thuốc của ông ta.
Tống Quế Khanh cùng mấy bệnh nhân ghé mắt nhìn qua đơn thuốc, phát hiện từng lời Bạch Vũ nói đều không sai một chữ.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Công Tôn Uyên và Tống Quế Khanh, những bệnh nhân còn lại liền hiểu ra Bạch Vũ lại đoán đúng.
"Thanh niên này giỏi thật đấy, ngay cả chẩn đoán của bác sĩ Công Tôn cũng nhìn thấu được"
"Đúng vậy, ngay cả đơn thuốc cũng biết, đúng là hậu sinh khả úy."
"Hơn nữa, bắt mạch chỉ mất hơn mười giây, trình độ này thật không thể xem thường.."
Nghe mọi người bàn tán, Công Tôn Uyên không hề tức giận mà ngược lại còn lộ vẻ tán thưởng: "Chàng trai trẻ, không thể không thừa nhận, cậu thực sự không tầm thường.
Bạch Vũ mỉm cười điềm đạm: "Ông kê đơn đúng bệnh, nhưng chưa thể chữa dứt điểm cho ông lão."
Công Tôn Uyên khế sững lại, sau đó hừ lạnh: "Vậy cậu nói xem, phải dùng đơn thuốc gì thì mới chữa khỏi cho ông ấy?"
Ông ta thừa nhận Bạch Vũ không đơn giản, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta chấp nhận bị người khác nghi ngờ. Dù danh tiếng không bằng Tôn thánh thủ ở Trung Hải nhưng ông ta vẫn là một trong những thầy thuốc Đông y có tiếng.
Bạch Vũ cười, thản nhiên đáp: "Đơn thuốc của ông có thể trị chứng thấp nhiệt ở tỳ tạng, nhưng ông đã bỏ sót một vấn đề, ông lão còn bị táo bón.
"Dược tính trong thang thuốc sẽ hòa tan độc tố, nhưng nếu không bài tiết ra ngoài, độc tố sẽ tích tụ trong bụng, chỉ trị phần ngọn mà không trị tận gốc."
"Vì vậy, cần thêm một vị thuốc nữa."
Bạch Vũ cầm bút, dứt khoát viết xuống hai chữ: "Đại hoàng!"
Tác dụng: hỗ trợ bài tiết.
Công Tôn Uyên chấn động cả người, sau đó thở dài một hơi: "Phục rồi..".
"Bác sĩ trẻ, cổ tôi bị đau đã lâu, có chữa được không?"
Công Tôn Uyên còn chưa kịp cảm thán, một người đàn ông trung niên mập mạp đã bước tới:
"Chứng đau cổ này quấy phá tôi đã nhiều năm, hầu như tuần nào cũng phải tới khám.
"Đơn giản."
Bạch Vũ lập tức đi ra sau lưng người đàn ông trung niên, thi triển tuyệt kỹ "Thái Cực Thủ", xoa bóp đốt sống cổ cho đối phương.
Chỉ nghe một tràng âm thanh "rắc rắc" vang lên, người đàn ông trung niên không ngừng kêu la thảm thiết. Nhưng ba phút sau, vẻ mặt ông ta bỗng chốc hớn hở.
Cảm giác đau nhức dai dẳng nơi đốt sống cổ giờ đây lại dần tiêu tan, ở đó còn tỏa một luồng hơi ấm dễ chịu.
Đợi đến khi Bạch Vũ thu tay, ông ta lập tức kêu lên: "Thật thoải mái! Quá thoải mái! Cảm giác tự do thế này, đã nhiều năm rồi tôi chưa từng trải qua!"
"Chỉ mới đỡ được một nửa thôi, đốt sống cổ của ông tổn thương nhiều năm, vẫn cần uống thêm thuốc."
Bạch Vũ nhanh chóng viết đơn thuốc, đưa cho người đàn ông mập: "Một tháng sau, sẽ hoàn toàn khỏi hẳn."
Người đàn ông mập mạp vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn thần y! Cảm ơn thần y.."
"Thần y, tại tôi đau lắm, có chữa được không?"
"Bụng tôi cứ ba ngày hai bữa lại quặn thắt, cậu cũng xem giúp tôi xem."
"Bác sĩ, tôi cứ bị chảy máu cam mãi, làm thế nào cũng không cầm được, cậu xem giúp tôi với...
Hơn chục bệnh nhân đồng loạt xúm lại, kéo Bạch Vũ về phía mình.
Còn Công Tôn Uyên thì tạm thời bị gạt sang một bên.
"Anh bị tắc đờm, dẫn đến đau họng, chỉ cần một thang Lợi Cách Thang là khỏi"
"Cô bị ho kèm theo thở gấp, là do hỏa hư trong phổi quá thịnh, uống ba thang Tả Bạch Tán là được"
"Ông đau đầu, bứt rứt nóng nảy, tôi châm cho ông ba mũi, sau đó uống Hoàng Long Thang là có thể trị tận gốc.."
Bạch Vũ bắt mạch kê đơn với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã khám xong cho hơn chục bệnh nhân.
Mỗi người đều được Bạch Vũ chẩn đoán chính xác nguyên nhân và triệu chứng bệnh. Dù là châm cứu, xoa bóp hay kê đơn, anh đều khiến bệnh nhân hài lòng rời đi.
Mọi người truyền tai nhau, ai cũng nói Kim Chi Lâm xuất hiện một vị thần y.
Chẳng mấy chốc, y quán lại có thêm mấy chục bệnh nhân.
Bạch Vũ bình tĩnh xử lý từng người một.
Trong suốt quá trình ấy, Công Tôn Uyên vẫn luôn quan sát và lắng nghe, sắc mặt ngày càng nghiêm nghị, trong lòng càng thêm chấn động.
Những bệnh nhân này đều là người dân trong khu phố cũ, tình trạng bệnh của họ ông ta đã nắm rõ từ lâu. Thế nên khi Bạch Vũ ung dung chẩn đoán chuẩn xác, Công Tôn Uyên không khỏi thầm kinh ngạc.
Đến khi thấy Bạch Vũ chữa khỏi vài căn bệnh khó nhằn, thậm chí còn dùng những phương thuốc tương tự để trị bệnh cho nhiều người khác, Công Tôn Uyên đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Bạch Vũ.
Khung cảnh tấp nập người ra vào này, Công Tôn Uyên chỉ từng thấy trong ký ức thời thơ ấu.
Suốt bao năm qua, hình ảnh ấy chỉ còn là một giấc mộng thoáng qua trong tâm trí Công Tôn Uyên. Nay cảnh tượng lại tái hiện trước mắt, khiến Công Tôn Uyên xúc động đến mức muốn rơi lệ.
Ông ta khẽ run rẩy vuốt chòm râu dê, rồi chủ động làm trợ thủ cho Bạch Vũ, tự tay mở lại phòng thuốc, bốc thuốc, sắc thuốc, thậm chí còn đích thân rót trà, đưa nước... "Cậu đây tài trí hơn người, xin nhận một lạy của lão phu!"
Chờ đến khi tất cả bệnh nhân đã được khám xong, Công Tôn Uyên đứng dậy, bước đến trước mặt Bạch Vũ, rồi khom lưng cúi chào với thái độ hết sức cung kính:
"Cậu đây tài hoa vượt xa lão phu, cậu đến đây mở y quán, quả thực là phúc lớn cho bá tánh.
Điều ông ta hối hận nhất trong đời chính là lúc trẻ tuổi bồng bột, không chịu chuyên tâm theo học y thuật từ cha, để rồi bây giờ, y đạo vẫn chưa thể chạm đến tinh túy.
Đối diện với những bệnh nhân mà mình bất lực không thể cứu chữa, cũng như với cháu gái của mình, Công Tôn Uyên đã vô số lần cảm thấy hổ thẹn. Giờ đây, khi chứng kiến một thần y như Bạch Vũ, ông ta đương nhiên tâm phục khẩu phục.
"Chỗ này, để lại cho cậu với giá bốn mươi lăm tỷ đi."
Bốn mươi hai tỷ mua thuốc, còn lại ba tỷ lo chuyện ăn ở, chi tiêu.
Tống Quế Khanh vui mừng khôn xiết, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã tiết kiệm được hai trăm năm mươi lăm tỷ.
Bạch Vũ vội vàng đỡ Công Tôn Uyên dậy, chậm rãi lên tiếng:
Sau đó, Bạch Vũ mỉm cười: "Tôi muốn gặp Công Tôn Minh Ngọc...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất