Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Bạch Vũ và Tống Quế Khanh theo sau Công Tôn Uyên, băng qua tiền sảnh, đi dọc theo một hành lang dài, rồi tiến vào hậu viện của y quán. 

Dù mang dấu vết thời gian, hậu viện vẫn phảng phất phong cách lâm viên Phước Mỹ, có cầu nhỏ nước chảy, đình nghỉ, núi giả, cảnh sắc hài hòa. 

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, cơn gió ấm áp khẽ lướt qua, khiến tán cây xào xạc, tạo nên một bức tranh đầy thi vị. 

Lúc này, trong đình nghỉ, có một thiếu nữ vận váy trắng, mái tóc đen nhánh búi cao. Cô ấy nhẹ nhàng lật xem cuốn "Kinh tế tài chính quốc tế" trên tay. 

Cô gái yên tĩnh mà thanh nhã, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, toát lên khí chất của người am hiểu sách vở. 

Ánh mắt Bạch Vũ lóe lên tia tán thưởng. Thời buổi này, con gái xinh đẹp không thiếu, trên phố tùy tiện cũng có thể bắt gặp vô số cô gái thời thượng lộng lẫy. 

Nhưng một cô gái như Công Tôn Minh Ngọc, vừa dịu dàng vừa mang dáng vẻ như bước ra từ tranh vẽ, e rằng chẳng có mấy ai. 

"Ông nội, đây là người mua mà ông tìm sao?" 

Thấy có người bước vào sân, Công Tôn Minh Ngọc khép sách lại, nhìn Công Tôn Uyên đang đi tới, khẽ cười khổ: 

"Con đã nói rồi, chân này không chữa được đâu" 

"Loại thuốc giá bốn mươi hai ty đó chỉ có tác dụng với trẻ nhỏ, tiêm vào người con chẳng khác gì ném tiền qua cửa sổ." 

Cô ấy nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ông không cần phải bán cả y quán, khiến bản thân không còn chỗ dung thân." 

"Ông chỉ có mình cháu là con, dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ nhoi, ông cũng phải dốc hết sức thử một lần. Huống hồ, nếu cháu không sống được, thì ông giữ căn nhà này để làm gì?" 

Công Tôn Uyên dịu dàng nói: "Giữ lại căn nhà, ông chỉ còn lại một mình, chẳng phải sẽ càng thêm cô quạnh, thê lương hay sao? Chi bằng bán nó đi, đánh cược một phen vì cháu. 

"Em họ cháu dạo gần đây cũng chăm sóc chúng ta không ít, căn nhà này có thể để lại cho em ấy" 

Công Tôn Minh Ngọc khẽ cười: "Nếu em họ biết báo ân, chắc chắn sẽ ở bên chăm sóc ông, phụng dưỡng tuổi già." 

"Đúng là Tiểu Nhu thường xuyên đến đây, nhưng trong bụng con bé mang nhiều tâm tư quá" 

Công Tôn Uyên thản nhiên nói: "Ngọc Nhi à, cháu cứ an tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ ngợi những chuyện khác. 

Thấy ông nội kiên quyết như vậy, Công Tôn Minh Ngọc cũng không khuyên thêm nữa, mà chuyển ánh mắt sang Bạch Vũ và Tống Quế Khanh, mỉm cười nói: "Hai anh chị vất vả rồi." 

"Ngọc Nhi này, ông quên nói với cháu, chàng trai trẻ họ Bạch này vừa là người mua, vừa là thần y." 

Công Tôn Uyên vỗ trán, cười nói: "Cậu ấy muốn lấy căn nhà này mà không tốn một xu, nên bảo ông dẫn đến gặp cháu" 

"Người mua? Thần y?" 

Công Tôn Minh Ngọc ngơ ngác: "Ông nội, ông đang nói gì vậy?" 

Công Tôn Uyên vội vàng tóm tắt lại cuộc so tài chữa bệnh ở đại sảnh. Công Tôn Minh Ngọc nghe xong, nửa tin nửa ngờ, bởi cô ấy thật sự khó mà tin được Bạch Vũ là một thần 

y. 

Chỉ vì Bạch Vũ trông quá trẻ. 

Thế nhưng cô ấy cũng biết ông sẽ không bao giờ nói dối mình. 

Bạch Vũ mỉm cười, đưa tay về phía Công Tôn Minh Ngọc: "Chào cô Công Tôn, tôi là Bạch Vũ" 

"Chào anh, thần y Bạch." 

Công Tôn Minh Ngọc lịch sự bắt tay, mỉm cười nói: "Rất vui được gặp anh, vất vả cho anh phải đến xem bệnh cho tôi. Anh đừng cảm thấy áp lực, tôi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi." 

Cô ấy vỗ nhẹ tập hồ sơ bệnh án trên bàn, tỏ ý bản thân hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình. 

"Bệnh teo cơ... 

Bạch Vũ xác nhận lại bệnh tình, sau đó mỉm cười nói: "Tôi hoàn toàn không thấy áp lực chút nào!" 

Công Tôn Uyên sững sờ: "Ý cậu là sao?" 

Bạch Vũ điềm nhiên đáp: "Bệnh này, tôi chữa được!" 

Công Tôn Uyên kích động hỏi: "Cậu có thể khiến cháu gái tôi đứng dậy sao?" 

Trước đây, ông ta chắc chắn sẽ không tin, thậm chí còn cho rằng Bạch Vũ là kẻ lừa đảo. Ngay cả ông ta và bệnh viện đều bó tay, thì làm sao Bạch Vũ có thể chữa được? 

Thế nhưng màn thể hiện xuất sắc của Bạch Vũ trong đại sảnh đã khiến Công Tôn Uyên vô cùng tin tưởng. 

Công Tôn Minh Ngọc cũng ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, hỏi: "Thần y Bạch, anh có thể chữa được sao?" 

Bạch Vũ nghiêm túc gật đầu: "Có thể!" 

Công Tôn Uyên kích động không thôi: "Nếu cậu có thể chữa khỏi cho cháu gái tôi, y quán này sẽ tặng cho cậu, tôi còn nợ cậu một ân tình!" 

"Không cần nói nhiều, tôi châm cứu cho cô Công Tôn trước đã." 

Bạch Vũ không khách sáo, bảo Công Tôn Uyên lấy một hộp ngân châm đến. 

Công Tôn Minh Ngọc cũng rất dứt khoát, đưa tay vén váy dài lên, để lộ đôi chân thon dài nhưng tái nhợt. 

Công Tôn Uyên lên tiếng hỏi: "Cậu Bạch, cậu định chữa cho cháu gái tôi thế nào?" 

Bạch Vũ thản nhiên đáp: "Khai thông kinh mạch, kích hoạt sinh cơ của cơ bắp" 

"Ông cậu, chị Ngọc, hai người ở đâu vậy?" 

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên từ hành lang: 

"Cháu đã mời thần y Tôn đến khám bệnh cho chị rồi." 

Khóe mắt Bạch Vũ khẽ động, hơi sững người, không ngờ lại là Viên Tiểu Nhu. 

Anh hơi bất ngờ, trong trận chiến tại trụ sở Tứ Hải, Viên Tiểu Nhu và Hoàng Huy Hiệu đã bỏ chạy trước, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Bạch Vũ, dường như lo sợ anh sẽ trả thù. 

Bạch Vũ cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại Viên Tiểu Nhu nữa, nào ngờ hôm nay lại chạm mặt cô ta ở đây. 

Thế giới này đúng là nhỏ thật. 

Ông cháu nhà Công Tôn và Tống Quế Khanh nhìn sang, liền thấy một nhóm nam nữ xuất hiện từ hành lang. 

Bạch Vũ nhận ra, ngoài Viên Tiểu Nhu ra, còn có vài người khác mang theo hộp thuốc trên lưng. Trong đó, có một người đàn ông gầy gò nhưng dáng đứng thẳng tắp, thần thái vô cùng kiêu ngạo. 

Ngũ quan của anh ta có vài phần giống với Tôn thánh thủ. 

Thấy Công Tôn Uyên, anh ta hơi gật đầu: “Chào buổi sáng, ông Công Tôn” 

“Viên Tiểu Nhu, cháu mời người của Hồi Xuân Đường đến à?” 

Công Tôn Uyên hơi nheo mắt lại: “Cháu là cháu trai của lão Tôn, Tôn Bất Phàm?” 

Tôn Bất Phàm mỉm cười: “Trí nhớ của ông Công Tôn tốt thật đấy, cháu chính là Tôn Bất Phàm. 

Viên Tiểu Nhu vội cười giải thích: “Ông ơi, Tôn Bất Phàm là bạn của cháu, y thuật của anh ấy cao minh lắm, gần đây còn tiến bộ vượt bậc. 

“Nhờ cháu tha thiết nhờ vả, anh ấy mới chịu chữa trị cho chị Ngọc đấy” 

Mắt cô ta lóe lên một tia sáng: “Ông cậu, để anh ấy thử xem, dù sao bây giờ cũng không còn cách nào tốt hơn. 

“Ông nội của cháu từng xem bệnh cho Ngọc Nhi nhưng cũng bó tay, e rằng cháu cũng không chữa nổi. 

Công Tôn Uyên nhìn Tôn Bất Phàm đang vênh mặt đầy kiêu ngạo, lạnh lùng lên tiếng: 

“Hơn nữa, ông đã nhờ thần y Bạch ra tay rồi. 

Ông ta hiểu rất rõ về Hồi Xuân Đường, không chỉ vì Tôn thánh thủ thực sự bó tay, mà còn bởi vì Tôn Bất Phàm là kẻ quá mức khoa trương. 

Trong số đệ tử của Tôn thánh thủ, Tôn Bất Phàm còn không lọt nổi vào top mười. Công Tôn Uyên sao có thể để anh ta ra tay chữa trị cháu gái mình chứ? 

Ông ta khế giơ tay chỉ về phía Bạch Vũ, trực tiếp ra lệnh đuổi khách với Tôn Bất Phàm. 

"Thần y Bạch? Bạch Vũ?" 

Viên Tiểu Nhu sững sờ trong giây lát, sau đó nhìn thấy Bạch Vũ thì thốt lên: "Anh làm gì ở đây?" 

Bạch Vũ thản nhiên nói: "Cô đến được, tất nhiên tôi cũng đến được." 

"Tiểu Nhu, cháu quen thần y Bạch à?" 

Công Tôn Uyên tỏ ra hứng thú: "Cậu ấy có thể chữa bệnh cho chị họ cháu, đang chuẩn bị châm cứu đây" 

"Chữa bệnh cho chị họ? Châm cứu?" 

Viên Tiểu Nhu sững người một lúc, sau đó liên tục dậm chân 

"Ông cậu ơi, ông hồ đồ rồi, hồ đồ thật rồi!" 

"Bạch Vũ chỉ là người ở rể, là bạn trai cũ của cháu, trước giờ chưa từng học y. Mẹ anh ta bị đau dạ dày nhập viện mà anh ta còn chẳng lo nổi!" 

"Ông để anh ta chữa bệnh, anh ta sẽ hại chết chị họ mất!" 

"Nhất định không thể để anh ta chữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn" 

Vừa vạch trần thân phận của Bạch Vũ, Viên Tiểu Nhu vừa không ngừng kêu lên: 

"Bạch Vũ, đừng hại chị họ tôi! Nếu anh hận tôi thì cứ nhắm vào tôi đây này!" "Muốn đánh muốn giết tùy anh, nhưng đừng động vào chị họ tôi!" 

Công Tôn Uyên vội kéo cô ta lại: "Tiểu Nhu, đừng làm loạn" 

Công Tôn Minh Ngọc cũng mỉm cười: "Em họ, chị không sao." 

"Không sao? May mà em đến kịp, nếu không chị tiêu đời rồi." 

Viên Tiểu Nhu quát lên một tiếng, nhân lúc Công Tôn Uyên sững sờ, cô ta vùng ra, sau đó lao đến trước mặt Bạch Vũ, giơ tay giáng xuống một bạt tai. 

“Tôi đánh chết anh, cái đồ vô dụng, ngay cả chị họ tôi mà anh cũng dám hại!” 

“Chát!” 

Chưa đợi Bạch Vũ ra tay, Tống Quế Khanh đã nhanh hơn một bước, phản đòn bằng một cái tát, hất văng Viên Tiểu Nhu đi: 

"Dám vô lễ với em Vũ, cô chán sống rồi à?" 

Viên Tiểu Nhu thét lên, lùi lại hai bước, sau đó ôm mặt, giận đến mức không thể kìm chế: 

"Ông cậu, ông thấy không? Cô ta đánh con!" 

"Bọn họ đang cấu kết hại chị họ, ông tuyệt đối không thể để anh ta chữa bệnh cho chị họ." 

Cô ta vội vàng kêu lên với Công Tôn Uyên, không phải cô ta không tin rằng Bạch Vũ có thể chữa bệnh, mà ngược lại, cô ta cảm thấy anh thực sự có bản lĩnh. 

Trận chiến tại trụ sở Tứ Hải khiến Viên Tiểu Nhu có cảm giác Bạch Vũ như biến thành một người khác, điều đó khiến cô ta vô thức tin rằng anh ta có thể chữa khỏi cho Công Tôn Minh Ngọc. 

Chính điều này là điều cô ta không thể chấp nhận. Dù chỉ có một tia hy vọng, cô ta cũng phải tìm cách phá hoại. 

Nếu Công Tôn Minh Ngọc khỏi bệnh, vậy thì hai tháng nay cô ta hao tâm tổn trí đều trở thành công cốc, kế hoạch hôm nay cũng sẽ tan thành mây khói. 

Mấy người đi cùng Tôn Bất Phàm nghe thấy Bạch Vũ là người cùng nghề, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ chế giễu xen lẫn địch ý. 

"Tiểu Nhu, đừng manh động. 

Công Tôn Uyên thoáng sửng sốt, không ngờ Bạch Vũ lại có quan hệ với Viên Tiểu Nhu. Sau đó, ông ta kéo cô ta lại, nhẹ giọng khuyên nhủ: 

"Ông không biết trước đây Bạch Vũ ra sao, nhưng y thuật của cậu ấy thực sự rất cao" 

Với màn thể hiện xuất sắc trong đại sảnh vừa rồi, dù Công Tôn Uyên có chậm chạp đến đâu cũng nhận ra Bạch Vũ không hề tầm thường. 

"Ông cậu, sao ông lại không tin con?" 

Viên Tiểu Nhu ra sức vùng vẫy, lớn tiếng kêu lên: "Anh ta sẽ hại chết chị họ mất! Ông hồ đồ, nhưng con thì không! Con không thể để chị họ bị tổn thương được." 

Cô ta đẩy mạnh Bạch Vũ ra, đưa tay chắn ngang trước mặt Công Tôn Minh Ngọc: 

"Bạch Vũ, anh có thể lừa được ông cậu nhà tôi, nhưng không lừa được tôi đâu! Nếu muốn hại chị họ tôi thì bước qua xác tôi trước đã!" 

Viên Tiểu Nhu hung hăng ép sát: "Anh có dám thừa nhận trước mặt mọi người rằng anh chưa từng học trường y, cũng chẳng có chứng chỉ hành nghề không?" 

"Xin lỗi nhé, cậu ấy thực sự có chứng chỉ hành nghề. 

Tống Quế Khanh cười khẩy, lấy ra một quyển sổ nhỏ: "Bạch Vũ là một thầy thuốc Đông y hợp pháp, đường hoàng chính chính. 

Quyển sổ mở ra, bên trong là chứng nhận hành nghề với đầy đủ thông tin và con dấu thép của Bạch Vũ. 

Viên Tiểu Nhu sững sờ: "Sao lại như vậy?" 

"Được lắm, Bạch Vũ, giờ còn biết làm giả nữa cơ à? Chắc là mua bằng giả ở vỉa hè chứ gì?" 

Cô ta lạnh lùng cười nhạt: "Ông cậu à, anh ta chính là một tên lang băm không từ thủ đoạn" 

"Ông Công Tôn, cháu không biết ông tìm đâu ra gã thầy lang vớ vẩn này, cũng không hiểu sao ông lại tin anh ta. 

Tôn Bất Phàm chen vào: "Cháu chỉ muốn nhắc ông một câu, chân của Công Tôn Minh Ngọc, ngoài Hồi Xuân Đường ra, thì không ai có thể chữa khỏi!" 

Công Tôn Uyên khẽ nhíu mày: "Tại sao?" 

"Vì cháu đã được truyền thụ thủ pháp châm cứu Cửu Cung Hoàn Dương rồi. 

eyJpdiI6InZsbUtPUkFqb3dHb1ZpbXVKWm1kdUE9PSIsInZhbHVlIjoiU2laRVRrK2tUc3hmampuQnFjZ25TcGY0SlVHNTFUQllRNmNZUXEwcktZOTZcL2ZaUTlOa2hreksybU5zNkZlYkp5Qmg5V0k5Nm0wZmQxY1NZNm1XbHZhYTB1TWtvT2xFcjMwRHU2ZTBRdXZFY3JrT0oyaWZXc1o0S1FXbVhxeXI3cXlKN2NCalVnY3RUTExuaGZQZEkySFwvTStqYTZIRTA4R3J0XC81XC9aT2JtZGdidnBOSWhvK2Iyc2k0UXRNR04xTFdxSzgrdmJVRGo0MkhoZDJGRndHNmlaNVdkVHJSc3dWZG8ydUVuNW10TEE9IiwibWFjIjoiMmJiZDEwNmU1MDZkNjQ1OGY5ZWMzMjgxM2JlZDNhMDJjOGRiYjFjMjE4NWYxN2VlNWI1YjFmODM0OTYyMTQxNCJ9
eyJpdiI6Ik5WektQMW8rT04zcnhBWUJBR2FqSFE9PSIsInZhbHVlIjoiNXRKeFFjemplMVI2TWlQcUtPdDdLK040RzBvNnpDejRtU2hYSFBXYktXcVlhWmxDa24weXNNSkpoQmNTaG93bTRBM1ppU05tNkNsdElmT29JVkpaeTVlOERQQmxacG5xS1RXR1wvdWZcL21MekpPbGJaWGxMd3ZUOXRyT0hUV1VrQktIU2kzSzA5SDZzSjRWUTUzRmFKSDJpUXNGTm5OWVM5R0JSNTFXcVZyeEk9IiwibWFjIjoiNzE3OTAxZTljMDEwM2Y4Nzg3OTNiNmYwYTFjMmRiODZkM2EwMGYzOThkN2E5YWRhZWM2Mzg2OGU5Y2E2ZTAzOCJ9

"Cái gì? Cậu biết Cửu Cung Hoàn Dương ư?"

Ads
';
Advertisement