Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Mấy người ông lão áo xám đều trầm mặc. 

Không chỉ là vì sự tàn khốc của Bạch Vũ, mà còn giọng điệu lạnh lùng vô tình của Bạch Vũ. 

Dù là bọn họ từng giết địch vô số, lúc này cũng cảm thấy cuống họng của mình nhất thời khát khô, nói không ra lời. 

Ông lão áo xám xấu hổ, sau đó lộ ra một nụ cười: 

“Anh hùng nhỏ, tôi là Tống Trung Thành" 

“Cảm ơn cậu đã cứu tôi và cô chủ, phần ân tình này nhất định ghi nhớ trong lòng.” 

“Không biết anh hùng nhỏ tên gì?” 

Ông ta nhiệt tình lôi kéo Bạch Vũ, một là cảm ơn ân cứu mệnh của anh, hai là cảm thấy anh có thể giết chết cao thủ Hoàng Cảnh Hùng Dũng, tiền đồ vô lượng” 

“Chú Thành, cậu ấy là Bạch Vũ, là bạn của cháu.” 

Tống Quế Khanh đi đến trước mặt Bạch Vũ, trong lòng là sự khác thường không nói ra được: “Em Vũ, chú Thành là ám vệ của tôi.” 

Nghe thấy Bạch Vũ là bạn của Tống Quế Khanh, thần sắc Tống Trung Thành lập tức trở nên cung kính. 

Bạch Vũ cũng không bất ngờ, bởi vì anh và Tống Quế Khanh tiếp xúc nhiều lần như vậy, lại là lần đầu nhìn thấy Tống Trung Thành, rõ ràng là người bảo vệ âm thầm. 

Sau đó, anh có chút cảm động, Tống Quế Khanh ngay cả bí mật liên quan đến tính mạng này cũng nói cho mình, có thể thấy được là đối với anh có sự tin tưởng không chút giữ 

lại. 

Trong lúc Bạch Vũ ngơ ngác, Tống Quế Khanh lại hỏi thêm một câu: “Em Vũ, sao cậu lại đến đây?” 

Bạch Vũ lau vết máu trên Ngư Tràng, lần nữa biến thành vòng đeo tay. 

“Trong điện thoại nghe được tiếng nổ lớn, lo lắng chị có chuyện gì, tôi chạy đến đây. 

“Không ngờ đúng là cứu chị một mạng. 

Bạch Vũ cười nhẹ một tiếng: “Sau này nhớ phải báo đáp cho tốt. 

Tống Quế Khanh ưỡn ngực ngạo nghễ: "Muốn lấy thân báo đáp hay không?” 

Khuôn mặt Bạch Vũ không hiểu đỏ lên. 

“Nhát cáy” 

Tống Quế Khanh liếc Bạch Vũ một cái, lập tức tò mò hỏi: “Tôi còn tưởng rằng cậu chỉ là y thuật lợi hại, không ngờ thân thủ của cậu cũng đáng sợ như vậy.” 

“Cậu cũng giấu sâu quá. 

Tống Quế Khanh lúc này thật sự là bất ngờ, vắt nát óc, cũng không thể tưởng tượng được Bạch Vũ trước mặt lại là người ở rể nhà họ Lam. 

Đồng thời, cô ta cũng có tâm tư, nếu như nói trước kia chỉ là thích đùa giỡn xem Bạch Vũ bối rối, vậy bây giờ chính là muốn ôm anh về nhà. 

“Hôm nào lại giải thích. 

Bạch Vũ phất phất tay: “Nhanh gọi người xử lý hiện trường đi. 

Nhiều người chết như vậy, Bạch Vũ cảm thấy nhức đầu, nếu như anh bị cảnh sát bắt, có lẽ mười cái mạng cũng không đủ. 

Tống Quế Khanh nhìn điện thoại: "Tín hiệu bị chặn, chúng ta vẫn đi trước ra ngoài trước đi. 

Ánh mắt Bạch Vũ dừng lại một chút, rơi vào trên cổ tay trái đám người Hùng Dũng, bên trên đều có một sợi tơ màu đen. 

“Vút - 

Không đợi Bạch Vũ lên tiếng đáp lại, đường núi lại có mấy chiếc xe việt dã gào thét đi vào. 

Cửa xe mở ra, một người con gái áo lam cùng với tám tên vệ sĩ mặc đồng phục bước ra. 

Người con gái áo lam rất đẹp, mái tóc lượn sóng rối tung trên vai, áo thun màu lam cùng với quần đùi, tôn lên dáng người lung linh phập phồng. 

Đặc biệt là hai chân lộ ra bên ngoài, trắng nõn thon dài, hấp dẫn không nói hết thành lời. 

Còn mang theo sự kiêu ngạo không nói được. 

Họ hàng của nhà họ Tống, cô họ Tống Quế Khanh, Triệu Vũ Phượng. 

“Quế Khanh, cháu không sao chứ?” 

Triệu Vũ Phượng mang theo tám gã vệ sĩ lao đến: “Cuối cùng có chuyện gì?” 

“Cô họ, cháu không sao” 

Tống Quế Khanh nhàn nhạt lên tiếng: “Đám sát thủ này muốn ám sát chúng cháu, sáu chị em tử trận, chú Thành cũng trọng thương” 

Tống Trung Thành cũng gật gật đầu: 

“Những sát thủ này rất mạnh, đao thương đầy đủ, từ màu da có thể phán đoán được là người bên ngoài, còn có cao thủ Hoàng Cảnh. 

“Người bên ngoài?” 

Triệu Vũ Phượng kinh ngạc lên tiếng: “Sao bọn họ lại đến Trung Hải giết Quế Khanh?” 

Tống Trung Thành cũng mờ mịt: 

“Không biết, chỉ là kỳ lạ, sao bọn họ biết được tuyến đường của cô chủ? Còn chuẩn bị đầy đủ tập kích. 

Con mắt Triệu Vũ Phượng hơi híp lại, lập tức khôi phục lạnh lùng. 

Vẻ mặt Tống Quế Khanh cưng chiều nhìn Bạch Vũ: “Hôm nay cháu quả thật là sơ suất, may mà có chân mệnh thiên tử của cháu. 

“Gặp phải Bạch Vũ, nhất định là bất hạnh của bọn họ. 

“Bạch Vũ?” 

Nghe được câu nói kia, ánh mắt Triệu Vũ Phượng đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Bạch Vũ đang nhắn tin cho Lưu Phú Quý: “Cậu ta cứu mọi người?” 

Tống Quế Khanh gật gật đầu: “Đúng thế.” 

“Bắt lấy!” 

Triệu Vũ Phượng ra lệnh một tiếng: “Dám phản kháng, bắn chết không hỏi.” 

Tống Quế Khanh biến sắc: “Cô họ, cô làm gì?” 

Triệu Vũ Phượng nhìn Bạch Vũ, cười lạnh một tiếng: “Cái tuổi này, sao có thể giết chết cao thủ Hoàng Cảnh? Bọn họ nhất định là cùng một giuộc. 

Tám tên thủ hạ theo lệnh của bà, phần phật một tiếng bao vây Bạch Vũ, còn lộ ra súng ống đen nhánh. 

Bạch Vũ nhét lại điện thoại vào trong ngực, sau đó quét qua nhìn mấy người Triệu Vũ Phượng: 

“Bắn không cần hỏi?” 

Không đợi Tống Quế Khanh lên tiếng, vẻ mặt Triệu Vũ Phượng đã ác độc quát: 

“Cậu nhất định là cùng một giuộc với đám sát thủ, lợi dụng mạng người diễn trò để đến gần Tống Quế Khanh 

“Cậu lừa được người khác, không lừa được tôi. 

Bạch Vũ nhìn chằm chằm vào cổ tay bà ta: “Chứng cứ?” 

“Không có chứng cứ.” 

Triệu Vũ Phượng ngạo mạn không còn gì hơn. 

“Cho dù cậu thật sự cứu Tống Quế Khanh, thời kỳ đặc biệt thủ đoạn đặc biệt, chúng tôi thà giết lầm một nghìn cũng không bỏ sót một người. 

Bạch Vũ trầm mặc một lát, sau đó gật gật đầu: “Rất tốt!” 

Giọng điệu Triệu Vũ Phượng mang theo một loại miệt thị: “Vào lúc này còn bình tĩnh như vậy, cậu quả nhiên không tầm thường. 

“Đáng tiếc, nên chết vẫn là phải chết” 

Bà ta nhếch khóe miệng lên: "Cậu nhận mệnh đi!” 

Khuôn mặt Tống Quế Khanh lạnh lẽo: “Cô họ, không thể làm bậy, anh ấy là Bạch Vũ, đã cứu... 

“Câm miệng!” 

Triệu Vũ Phượng rất là cường thế: 

“Mặc dù cháu là cô chủ nhà họ Tống, nhưng cô là cô họ của cháu, cô có nghĩa vụ giúp cháu phân biệt người xấu” 

Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: “Mấy người thật sự muốn khiêu khích tôi?” 

“Khiêu khích cậu?” 

Một tên vệ sĩ đầu trọc dữ tợn cười một tiếng: “Nhóc con, cậu cho rằng cậu là ai chứ..” 

Vệ sĩ đầu trọc đột nhiên im bặt, bởi vì kiếm Ngư Tràng chẳng biết lúc nào đã chỉa vào cổ họng của anh ta. 

Xung quanh đột nhiên yên lặng. 

Không ai nhìn thấy Bạch Vũ ra tay thế nào. 

Đôi mắt Triệu Vũ Phượng hơi nhíu lại, trong ánh mắt có ánh sáng lạnh ẩn giấu. 

Tên đàn ông đầu trọc gầm lên một tiếng: “Nhóc con, mày dám cầm kiếm chỉ tao... 

“Vút —” 

Bạch Vũ trở tay một kiếm, cơ thể người đàn ông đầu trọc rung lên, trực tiếp ngã bay xa bảy tám mét. 

Cổ họng có thêm một cái lỗ. 

Trong lòng mọi người phát lạnh. 

Triệu Vũ Phượng ác liệt quát một tiếng: “Cậu là ai?” 

Bạch Vũ không trả lời, tay rung lên, ánh kiếm lại lóe lên. 

"A-" 

Bảy tiếng hét thảm chồng lên nhau, bảy tên vệ sĩ bao vây Bạch Vũ, đồng thời ngã bay về sau, toàn bộ đầu lìa khỏi xác. 

Mặc dù căn cơ võ đạo của Bạch Vũ vẫn chưa lợi hại, nhưng tốc độ và sức mạnh của anh lại cực kỳ đáng sợ, giết mấy tên tay chân này vẫn dư dả. 

Nhìn thấy bảy người đột nhiên chết đi, sắc mặt mấy người Tống Trung Thành thay đổi, Triệu Vũ Phượng càng phẫn nộ hét: 

“Cậu đến cùng là ai?” 

Không trả lời, chỉ có một kiếm. 

Triệu Vũ Phượng nhanh chóng lùi về sau. 

Đồng thời, nâng súng lên, chỉa thẳng về Bạch Vũ. 

Chỉ là còn chưa kịp bóp cò, đã bị một đao chém rơi, một giây sau, một kiếm chỉa thẳng vào cổ họng Triệu Vũ Phượng. 

Bạch Vũ yên lặng mà đứng: “Khiêu khích tôi?” 

Tống Trung Thành vô thức lên tiếng: “Người anh em, hạ thủ lưu tình, cô ấy là người nhà họ Tống.” 

Triệu Vũ Phượng phun ra mấy tiếng: “Tôi là người nhà họ Tống, cô họ của Quế Khanh, cậu dám giết tôi, có gánh nổi hậu quả không?” 

"Bup -" 

Một tiếng vang lên, mũi kiếm đâm vào yết hầu của Triệu Vũ Phượng. 

Cơ thể Triệu Vũ Phượng đột nhiên cứng ngắc, khó mà tin được: “Cậu... cậu... 

Bà ta dù thế nào cũng không thể tin được, Bạch Vũ thật sự giết bà ta. 

Ánh sáng lóe lên, Triệu Vũ Phượng ngửa mặt lên trời phun máu, chết không nhắm mắt ngã xuống trước mặt Tống Quế Khanh. 

Đường núi lập tức yên tĩnh lại. 

Mấy người Tống Trung Thành đều khiếp sợ nhìn Bạch Vũ, không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả Triệu Vũ Phượng cũng dám một kiếm giết chết. 

Như vậy phải làm sao giải thích với người nhà họ Triệu chứ. 

Chỉ là dù trong lòng ông ta bất mãn, nhưng lúc này cũng không dám trêu vào Bạch Vũ, tránh cho anh cũng giết mình. 

Chỉ có Tống Quế Khanh từ đầu đến cuối bình tĩnh như thế, khuôn mặt không chút gợn sóng. 

Bạch Vũ nhìn cũng không nhìn Triệu Vũ Phượng, khoát tay, thu lại kiếm Ngư Tràng, sau đó đi đến trước mặt Tổng Quế Khanh, nhàn nhạt lên tiếng. 

“Có trách tôi giết bà ta hay không?” 

Nếu như trong lòng Tống Quế Khanh có e ngại, Bạch Vũ sẽ cắt đứt tình nghĩa giữa hai người, sau này không qua lại nữa. 

Tống Quế Khanh cười nhạt một tiếng: "Mười cái cô họ, cũng kém giá trị của cậu trong lòng tôi” 

Đây là tỏ tình? 

Mí mắt Bạch Vũ nhảy lên, sau đó chỉ tay, nói ra: 

“Mấy người cũng không cần tiếc nuối, nhìn cổ tay trái của Triệu Vũ Phượng và đám sát thủ” 

eyJpdiI6InNtZmVzOU5PK0lnNVUzSmk4d0tHeVE9PSIsInZhbHVlIjoiQXFtdVVJUjk1alhIUzcybDVqQzRIaExCRzV5SzBqaCtFUTF3eVhrTnZwR0ZnV21LNWY2cW1sWVBhN1kxdkdVSWRWdXd3MEx2dG9TK3B4WWpHS04yZjdhZlpSU2IrUXltdUZrclRKeXNVaHRcL1h5NkRKTXNoNHk1bGJyZU9uU2JIcVk2UzJPY2wyZXk0bUNxWXlqK0tzODhjRzV1QmVzdmZDK2hHZkNhVFwva1RmNVpNU0dKYXUrK2huUjloQ1BGTXZzWUM1RFBsZWI5YzZcL044dHFEWW1WU3Z0TkJjNWVheUg2SUFuXC9oTkxqRDdwSXg3SG9qcm53YU4xM2VDWGRDbXhtN2N3T2ZOd2o2MlpMQ1wvRU91b0tMTm5jRU1JQnBNYU9VMm4xYTlFY2h0Q1lQcW5VN0w2QVJldGJsM0N3ZXN1dDFIcG1jd1BSckJxVEtkN0lUYlNWaFhZaUgxQW0yajZ0dnZtclducjFjWUpyZ0pPSzk0SkpLK0ZmRW1MODFGd3NSQzJOV2hBaWNjcGxlRW5pQVVBRTFRPT0iLCJtYWMiOiJjMGExMDM2ZmY0Y2Y2YWVmM2Y3ZTA1N2VkYzYxZDU3MzUxODAzMThkOWVkZjc3NTAxOTM4M2E4ODMwOGZkMzRkIn0=
eyJpdiI6ImxSQTdVZXZoeUZEQndjOTEydVwvcEZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlhDek41Y3dPTWp6a0NCNWgyM25DYnFLcDJINFYyejBhWEZmdWhHWGpTMUE2ZDI5ck5VaTBPSFBJTDZQQTRQMUZrdlp1TUtKXC90cEpucWVNZnZRb0FXS0l1d0JRckhtS0tvQTY5eXVlR2Z0c3JVUFwvVVRpeXcyd0s3UEQ4NE8zMWpOd3lsVFZqcTNuZ2NOWEJDaFwvc0VCdz09IiwibWFjIjoiYWIyMzRlOTk5MGUxNjYzYmViOGI2Y2I0MmFlNzZkYTU5NWQyODA3YjUzMjFhNmJkYjhmYWEzYjY1YjdkYTM4YyJ9

“Bà ta là phản đồ...

Ads
';
Advertisement