Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Ông ta là đầu gấu đại danh đỉnh đỉnh Hùng Dũng, cũng là võ giả Hoàng Cảnh mạnh mẽ. 

Cấp bậc tu luyện từ cao tới thấp: Thiên, địa, huyền, hoàng. 

Hôm nay dẫn đội chấp hành nhiệm vụ sắp thắng, lại bị người từ trăm mét trên không rơi xuống đập trúng. 

Mặc dù Hùng Dũng không chết ngay, nhưng ông ta biết gân cốt gãy hơn phân nửa, không chết cũng bại liệt, cho nên trong lòng ông ta vô cùng bị thống và không cam lòng. 

Bạch Vũ cho là mình sẽ chết thảm, không ngờ, cả người anh không chút tổn thương. 

Mà dưới người lại có một người đàn ông trung niên bị đập vào bị thương. 

“Cảm ơn ông trời” 

Bạch Vũ sinh ra cảm giác may mắn, sau đó liếc nhìn xung quanh. 

Hiện trường hỗn độn, gãy tay gãy chân, hơn ba mươi bộ thi thể nằm xuống, còn có dấu vết nổ tung, có thể thấy được ở đây đã từng có một cuộc chiến thảm khốc. 

Sau đó, anh lại nhìn vào giữa đám thi thể, chỗ đó có ba chiếc xe đỗ lại, trước sau xe đều là một mảng máu đỏ, thân xe cũng đều là vết kiếm. 

Dựa vào bên cạnh thân Lincoln, còn có một ông lão nửa quỳ, trong tay ông ta nắm lấy một cây búa nhuộm máu. 

Thở hồng hộc, cả người đều là vết thương, nỏ mạnh hết đà. 

Bên cạnh ông ta, còn có hai cô gái áo xanh, hấp hối. 

Phía sau xe Lincoln là Tống Quế Khanh, cô ta không còn sự xảo quyệt như xưa, ngược lại, trầm lặng hiếm thấy. 

Chính sự trầm lặng này, để cô ta nắm lấy chút chủ động cuối cùng. 

Hai tay cô ta nắm chặt súng ngắn, bên chân có ba sát thủ trúng đạn ngã xuống. 

Không chút nghi ngờ đều là cô ta giết. 

Xung quanh xe Lincoln, còn có bốn gã sát thủ lạnh lùng vây quanh, sát y sắt bén, chuẩn bị cho một kích cuối cùng. 

Chỉ là lúc này, hai bên đều nhìn về phía Bạch Vũ, cái tên từ trên trời giáng xuống này. 

Tống Quế Khanh phát hiện là Bạch Vũ, cả người lập tức ngẩn người, con ngươi lạnh lùng có thêm chút dịu dàng. 

Cô ta dù thế nào cũng không ngờ được, Bạch Vũ lại không để ý nguy hiểm đến cứu mình. 

Lúc này, nhìn sắc mặt kỳ quái của Bạch Vũ, Hùng Dũng lấy lại hơi thở, khó khăn nâng dao găm lên. 

“Tên khốn, tao giết mày.. 

“Phịch!” 

Bị gương mặt đầy máu của Hùng Dũng làm giật mình, cổ tay Bạch Vũ run lên, nửa tảng đá lại nện vào trán đối phương. 

“Bùm bụp!” 

Đầu Hùng Dũng ong lên, nằm thẳng xuống, sinh cơ lại mất đi mấy phần, anh ta rất bi phẫn: “Mày... mày.” 

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi... 

Nhìn thấy mình đập cho đối phương đầu nở hoa, Bạch Vũ rất là ngại ngùng, luống cuống tay chân muốn từ trên người Hùng Dũng đi xuống. 

“Răng rắc!” 

Lại là một tiếng vang thanh thủy, Bạch Vũ không cẩn thận đè vào xương sườn của đối phương, xương sườn đứt gãy hoàn toàn bị bẻ gãy, giòn tan đâm vào lồng ngực của đối phương. 

“Ục —” 

Cơ thể Hùng Dũng chấn động, sắc mặt trắng nhợt, một ngụm máu tươi phun ra. 

“Ai nha, thật xin lỗi!” 

Bạch Vũ nhìn thấy mình lại gây chuyện, vội rút xương sườn vừa đè xuống lên. 

"A.." 

Hùng Dũng lập tức phát ra tiếng hét thảm, thê lương giống như mổ heo, ánh mắt đỏ như máu, hận không thể bóp chết tương Bạch Vũ. 

Chỉ là hai tay giơ lên giữa không trung, rất nhanh vô lực rơi xuống. 

Sinh cơ đã tắt, chết không nhắm mắt. 

Hùng Dũng dù thế nào cũng không ngờ được, thắng lợi ông ta nắm chắc trong tay lại thất bại trong gang tấc, càng không ngờ, ông ta đường đường một võ giả Hoàng Cảnh, lại bị một cục đá ném chết. 

Ông ta thậm chí còn không nhìn rõ khuôn mặt của Bạch Vũ. 

“Chết?” 

Bạch Vũ nhìn tảng đá trong tay, nhịn không được sững sờ, nhanh như vậy đã chết? 

Anh vội vàng đứng dậy, đã thấy sáu tên sát thủ ầm ầm chạy vọt đến. 

Trong tay bọn họ cầm loan đao, mang theo cung nỏ, súng ống, toàn thân tản ra lệ khí. 

Tống Quế Khanh từ sau xe chạy đến: “Bạch Vũ, cẩn thận 

Cô ta bóp cò với một tên địch, lại nghe súng vang lên ken két, không có đạn. 

“Anh hai!” 

Nhìn thấy Hùng Dũng không còn hơi thở, sáu tên sát thủ đầu tiên là sững sờ, sau đó bi phẫn gầm lên: “Khốn khiếp! Mày giết anh hai! Mày giết anh hai!” 

“Bọn tao muốn giết mày, giết mày!” 

Một người đàn ông mắt báo càng giận không kìm được: “Anh em, giết nó, giết nó, báo thù cho anh hai. 

“Phóng!” 

Bạch Vũ cảm thấy nguy hiểm, gầm rú một tiếng, hai tay nắm lấy tảng đá, tảng đá răng rắc vỡ thành hơn mười mảnh, sau đó vèo vèo vèo bắn ra ngoài. 

Đá vụn lập tức như mưa rào bắn ra. 

“Bốp bốp bốp –” 

Sáu gã sát thủ đang muốn chém giết Bạch Vũ, lại đầu rơi máu chảy, kêu thảm ngã xuống đất. 

Cung nỏ và súng ống cũng giơ cao lên, bắn lên trời. 

Sau đó, cơ thể Bạch Vũ lóe lên, đi đến trước mặt một tên sát thủ, bảo kiếm Ngư Tràng vung lên. 

Sắc mặt sát thủ thay đổi, bản năng nâng dao lên chặn lại. 

"Keng ---" 

Một tiếng vang thanh thúy, Ngư Tràng trực tiếp chặt đứt dao găm, sau đó cắt ngang qua cổ của sát thủ. 

Không gì ngăn nổi. 

“Khốn nạn!” 

Tên đàn ông mắt báo xem như xong rồi, chịu đựng đau đớn nắm lấy súng trên mặt đất. 

Anh ta bắn thẳng về phía Bạch Vũ. 

“Đoàng —” 

Mấy trăm viên bi thép bắn ra. 

Tống Quế Khanh vô thức kêu lên: “Cẩn thận!” 

Bạch Vũ vốn có thể đơn giản né tránh, chỉ là một khi anh trốn, Tống Quế Khanh đằng sau khẳng định trúng đạn. 

Cho nên anh chỉ có thể bổ nhào về phía Tống Quế Khanh, sau đó trở mình lăn về phía bên kia. 

Bạch Vũ tránh được một cú bắn đoạt mệnh, nhưng có ba bốn viên bi sắt đập vào trên lưng. 

Một luồng máu tươi bắn ra. 

Tống Quế Khanh rõ ràng nhìn thấy Bạch Vũ bị thương, trong lòng lập tức run lên. 

“Bạch Vũ.” 

Nếu như nói Bạch Vũ hai lần khởi tử hồi sinh Thiến Thiến, Tống Quế Khanh chỉ là cảm kích với Bạch Vũ, nhưng hôm nay, Bạch Vũ lại làm Tống Quế Khanh cảm động. 

Từ nhỏ đến lớn, ý thức của cô ta đều không ngừng nhắc nhở cô ta, phải độc lập, kiên cường, phải giống như đàn ông làm nên sự nghiệp của mình. 

Những năm gần đây, cô ta rất xuất sắc rất ưu tú, nhưng nỗi khổ trong lòng cũng chỉ một mình biết. 

Bây giờ, Tống Quế Khanh cảm nhận được cảm giác an toàn. 

Vòng tay của Bạch Vũ, làm cho cô ta nhịn không được say đắm, giống như có Bạch Vũ ở đây, cô ta có thể vĩnh viễn không cần phải sợ giá lạnh, hay gặp nguy hiểm. 

Lúc Tống Quế Khanh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Bạch Vũ lại căng chặt thần kinh, sau khi nhét Tống Quế Khanh vào trong gầm xe, cơ thể lại lăn một vòng lớn. 

Anh nhanh chóng đến trước mặt người đàn ông mắt báo. 

“Cạch —" 

Người đàn ông mắt báo vội vàng kéo súng nổ phát súng thứ hai. 

Tay phải Bạch Vũ vung lên. 

Cổ họng đối phương lập tức phun máu, cơ thể loạng choạng ngã xuống. 

“Bịch —” 

Bạch Vũ một cước đạp bay cơ thể của ông ta, đập vào mấy tên sát thủ muốn nổ súng đằng sau. 

Người ngã ngựa đổ. 

Nhân cơ hội này, Bạch Vũ vọt đến. 

Cơ thể bốn tên sát thủ rung lên, bản năng lùi về sau hai bước. 

Trong lúc Tống Quế Khanh và ông lão áo xám cùng kinh ngạc, Bạch Vũ không chút lưu tình vung tay nâng kiếm. Ánh kiếm như điện 

Từng luồng máu tươi phóng lên trời! 

Ba gã sát thử lần lượt bị mất mạng. 

Cuối cùng một tên sát thủ sụp đổ, vứt bỏ vũ khí giơ cao hai tay kêu to: “Tôi đầu hàng, đầu hàng” 

Anh ta có cơ hội nổ sung, lại mất đi cái gan bóp cò. 

Bạch Vũ lại trở tay vung kiếm, trực tiếp xuyên qua cổ họng anh ta. 

“Người anh em... đầu hàng không giết!” 

Ông lão áo xám nói với Bạch Vũ: “Đây là quy củ giang hồ” 

Hai cô gái áo xanh cũng hơi nhíu mày. 

Bạch Vũ chỉ liếc nhìn ông ta một cái, sau đó lại bổ một kiếm vào tên sát thủ mắt báo, sau đó, ông lão áo xám nghe được Bạch Vũ lạnh nhạt trả lời: 

“Đầu hàng không giết, đây là quy củ của mấy người!” 

eyJpdiI6Ijlwa05xZVwvdllZTkJrUkRVSVBVODlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpsMnJFZElJeXBGVlJ1Z3RYYmNjOGdtTTFTNDdZYWZhbG1kbTJsSFJTNUJOVGJCb2pmTWZjemlDVHd0SnRsRXJBT2tyblFjOVEwTlRiZFZocHhodGxXbGlsM3V1YjcwRWdwb3hlWFpWdDNSMmVFODUyZUwybnU4dTFzd09FeTl1eENVTXVQcm5qSVROUkdzdDJGdlltUVFuZjA0MWNHSlE4MnlMZ0NFVGRQRlJqZVlRZVFGSkJuT1dPanpsN3B6VSIsIm1hYyI6ImEyNGVhYTlhMDM1NmU0ZTRlNjAzOGExZTJiNzI4ZjJmYzdhN2UwNDVhOTg1ODNiMDAyYTk0YmYyZTA5YTVlOGEifQ==
eyJpdiI6ImtTcGJFVFwvMUs3RTA0QmFJS3dpZnJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZlT3NNWUVzZmVKZmZSSFhZK3FaaXFMTzlNNjZQaG92cis1ZlBjMXM4ZmNQWFwvVHd1Z1NxSFd0ZE9GeVlVb0lLNUluRTdEZENmWkR3cEV1UHNiVGxUK29ZOTZcL0l3QmpMaUtXXC8yOGJyMU9zd3NqSDExOXkwNGc5TE1PTkhNT3ZQc3YxOFVwZFJVajRGdzlNYm9cL3BSdFIrMDFhTW5sQ05RRDZKWWxKdmtObmljSlwvWll2SmtPUFVvbjBWRTdQOUhsbUlcL0NZaERZXC9RQ0hkaW9PTWR2TUltRGV0MmgwdmtvN3dHYnkyaHVGV0tNPSIsIm1hYyI6IjZmNzNjNjJjMjFhMzQ5ZjI5NWM3MmVkMzAyOTYyZjdlZGY4MzdjOGViYjRiN2YxODM5Yjk0OThkZjJiOGQ0NGYifQ==

Toàn bộ giết chết!

Ads
';
Advertisement