Ông làm vậy là mưu sát!
Nghe thấy câu này, cơ thể của Nam Cung Xuân rung lên, ngân châm lệch đi, đâm vào mu bàn tay của ông ta.
Ông ta kêu lên một tiếng nhưng không màng tới đau đớn, mà nhìn Bạch Vũ như nhìn thấy ma.
Bạch Vũ tức giận quát một tiếng: “Ông đang sử dụng Thôi Mệnh Thập Bát Châm sao?”
Tay phải của Nam Cung Xuân lại run lên, chiếc ngân châm lần nữa đâm vào đùi, đau tới mức ông ta phải nhe răng trợn mắt.
Chàng trai trẻ này lại có thể nhìn ra châm pháp của ông ta?
Chuyện này sao có thể chứ?
Đây là châm pháp cổ xưa, cho dù là những bác sĩ trung y đó hay thậm chí là ba đại thần y của Trung Hải cũng không có mấy ai nhận ra, tên oắt con này sao lại biết?
Mã Gia Thành ngoảnh đầu nhìn sang Bạch Vũ quát: “Cậu là ai? Sao cậu lại ở đây?”
“Ngài Mã, đây là Bạch Vũ”
Kim Ngưng Băng vội lên tiếng giới thiệu: “Người mà tôi dẫn tới chính là người đã cứu cô Bạch ở hiện trường vụ tai nạn, cậu ta chính xác là người đã cứu cô ấy”
Nghe thấy người mà Kim Ngưng Băng dẫn tới còn từng cứu con gái ở hiện trường vụ tai nạn, vẻ mặt của Mã Gia Thành dịu đi không ít.
Chỉ là ông ta có ánh mắt không đồng ý, ông ta không cảm thấy Bạch Vũ có bản lĩnh gì, nhất là chuyện của Lý Diễm An đã khiến ông ta hoàn toàn không để Bạch Vũ vào trong måt.
Đám người bà Mã cũng có vẻ mặt tương tự, có sự chê bai và nghi ngờ đối với Bạch Vũ.
Bọn họ coi Bạch Vũ thành kẻ lừa đảo giống Lý Diễm An.
“Ngài Mã, bà Mã, nếu hai người đã mời tôi tới thì nên có lòng tin vào tôi, sao còn mời một bác sĩ tới nữa?"
Nam Cung Xuân đánh đòn phủ đầu: “Lại còn là một tên oắt con vắt mũi còn chưa sạch nữa?”
“Đây là sự sỉ nhục đối với tôi, cũng là cực kỳ không tin tưởng tôi, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc cứu chữa của tôi” “Hơn nữa cậu ta nhìn một cái là biết kẻ lừa đảo”
Nam Cung Xuân hừ một tiếng: “Mời hai người lập tức đuổi cậu ta ra ngoài, nếu không hai người mời người khác đi.
Ông ta phất tay rời khỏi giường bệnh, ngoảnh đầu đứng ở cạnh cửa sổ, dáng vẻ như sự việc không liên quan tới ông ta.
Kim Ngưng Băng vội vàng lên tiếng: “Bạch Vũ không phải kẻ lừa đảo, y thuật của cậu ta rất giỏi, cô Bạch nhặt được một mạng khi vừa xảy ra tai nạn cũng là do..”
“Viện trưởng Kim!”
“Cô có thể không quậy nữa được không?"
“Chúng tôi còn chưa truy cứu trách nhiệm của cô và bệnh viện trong chuyện của Lý Diễm An, cô lại tìm tới một tên oắt con vắt mũi chưa sạch làm thần y nữa?”
Bà Mã đã tức giận, nói chuyện rất nặng lời: “Bài học của Lý Diễm An còn chưa đủ sâu sắc à? Cô không muốn thấy con gái tôi sống sao?”
“Tôi phải phản ánh về sự thất trách của các cô cho giám đốc Dương”
Kim Ngưng Băng vội xua tay, nói: “Thưa bà, tôi không có ý đó...
“Viện trưởng Kim, tôi biết cô không có ác ý, cũng biết cô muốn bù đắp, nhưng cô không thể làm loạn được”
Mã Gia Thành duy trì một chút lý trí: “Hơn nữa bây giờ chúng tôi đã thất vọng về cô và bệnh viện này, tôi không thể tin bất cứ bác sĩ nào mà cô mời tới.” “Đúng thế, cút ra ngoài hết cho tôi”
Bà Mã mặt mày tức giận chỉ thẳng vào Kim Ngưng Băng và Bạch Vũ: “Vừa rồi nếu không phải hai người làm loạn, bây giờ con gái của tôi đã tỉnh lại rồi”
Bà ta hạ quyết tâm, đợi con gái vượt qua giai đoạn nguy kịch sẽ chuyển viện, đồng thời phải truy cứu trách nhiệm của bệnh viện Trung Hải.
Bạch Vũ nhìn Nam Cung Xuân lạnh lùng nói: “Ngài Mã, bà Mã, Nam Cung Xuân này thật sự có vấn đề”
“Vậy sao? Mới tí tuổi cái tốt thì không học, lại học cách lòe thiên hạ?”
Bà Mã mặt mày lạnh băng, nói: “Xin lỗi, cậu lừa được người khác, chứ không lừa được chúng tôi, cũng không lừa được thiết bị theo dõi.”
Mọi người đều gật đầu, đúng thế, thiết bị vừa rồi hiển thị, mọi chỉ số của Bạch Như Ca đang chuyển biến tốt, Nam Cung Xuân sao có thể có vấn đề chứ.
Mã Gia Thành không nói gì, chỉ khế phất tay, ý bảo Kim Ngưng Băng dẫn Bạch Vũ rời đi.
“Ngài Mã, nếu các người không tin tôi, lão phu không quản chuyện này.
Nam Cung Xuân rất kiêu ngạo, nói: “Lão phu muốn xem xem, ngoại trừ lão phu, còn ai có thể khiến cô Bạch tỉnh lại.”
“Nhà họ Mã không hoan nghênh cậu, mời cậu ra ngoài!”
Bà Mã đanh giọng quát Bạch Vũ: “Ra ngoài.
Nam Cung Xuân có vẻ mặt đắc ý.
Kim Ngưng Băng lên tiếng: “Thưa bà”
“Viện trưởng Kim, cô hai lần làm việc đều khiến chúng tôi thất vọng, chúng tôi bảo đảm sẽ truy cứu trắc nhiệm đối với cô”
Bà Mã lạnh lùng quát, thấy Bạch Vũ đứng bất động, lập tức tức giận nói: "Tai của cậu bị điếc à?”
“Tôi nói rồi, nhà họ Mã không hoan nghênh cậu, mời cậu ra ngoài!”
Kim Ngưng Băng cười khổ một tiếng, rất bất lực, nhưng cũng hết cách, ai kêu Lý Diễm An gây ra rắc rối này chứ?
“Tôi đi ngay, nhưng trước khi đi, tôi phải nói vài câu”
Bạch Vũ ung dung nhìn thẳng vào Mã Gia Thành và bà Mã: “Châm pháp mà Nam Cung Xuân sử dụng không phải châm pháp cứu người, mà là Thôi Mệnh Thập Bát Châm”
“Châm pháp này mà sử dụng lên người của Bạch Như Ca, cô ta quả thật sẽ tỉnh lại sau ba mươi phút.
“Có điều, sau khi tỉnh lại cũng sẽ phế luôn”
“Thôi Mệnh Thập Bát Châm, nó kích thích vào cơ quan của con người, trực tiếp lấy đi sức sống của con người.
“Sau khi tỉnh lại, bệnh nhân sẽ không muốn ăn uống, cũng sẽ không muốn ngủ, tinh thần sẽ cảm thấy hưng phấn nói chuyện không ngừng có động tác không ngừng.
“Châm pháp Thôi Mệnh Thập Bát Châm cực kỳ bá đạo, chuyên dùng để hồi quang phản chiếu, người bình thường đều không chịu nổi, huống chi là người vừa mới xảy ra tai nạn ô tô?”
“Nếu các người không tin, đợi Nam Cung Xuân thi triển châm pháp xong, xem thử có phải đúng triệu chứng như tôi nói hay không.
“Ngoài ra, các người cũng có thể giữ Nam Cung Xuân ở lại hai ngày, xem ông ta có chịu dùng tính mạng để bảo đảm không?”
“Nói trắng ra, ông ta biết Bạch Như Ca không cứu được, muốn tiêu hao nốt chút sinh cơ cuối cùng rồi ôm tiền bỏ chạy”
Sau đó, Bạch Vũ lại nhìn sang Nam Cung Xuân, nói: “Nam Cung Xuân, tôi biết ông muốn vì lợi ích của mình mà không màng tới tính mạng của người khác, chỉ là tôi muốn nói cho ông biết, nhà họ Mã không phải phú thương bình thường, bọn họ là tài phiệt ở Trung Hải.”
“Nếu ông giỡn mặt với bọn họ, khiến Bạch Như Ca cuối cùng cũng chết, tôi nghĩ ông cho dù chạy tới chân trời góc bể, bọn họ cũng sẽ lấy mạng của ông”
“Ông tự lo liệu đi
Sau khi nói xong, Bạch Vũ kéo Kim Ngưng Băng xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Ăn nói vớ vẩn, ăn nói vớ vẩn”
Nam Cung Xuân tức giận vô cùng: “Đây thật sự là sỉ nhục to lớn đối với lão phu, lão phu sao có thể vì lợi ích mà không màng tới tính mạng của người khác chứ?”
Bà Mã gật đầu: “Tôi tin thần y Nam Cung”
Mã Gia Thành như có suy tư, sau đó nhìn sang Nam Cung Xuân, hỏi: “Lão thần y, sau khi châm cứu xong, ngài có bằng lòng ở lại hai ngày không?”
“Đương nhiên có thể...”
Nam Cung Xuân không do dự mà gật đầu: “Tên oắt con đó ăn nói vớ vẩn, cái gì mà Thôi Mệnh Thập Bát Châm, hai người yên tâm đợi con gái mình tỉnh lại đi.
Ông ta phất tay, nói: “Hai người yên tâm, tôi có thể cứu được cô Bạch, hai người yên tâm đợi cô Bạch tỉnh lại đi”
Trong lòng đám người Mã Gia Thành thở phào.
Bà Mã cười lạnh một tiếng: “Thật sự nên đánh gãy một chân của tên oắt con đó, cậu ta dám vu khống thần y Nam Cung...
“Được rồi, các người ra ngoài trước đi, tôi phải châm cứu rồi, cần sự yên tĩnh.
Nam Cung Xuân phất tay kêu đám người Mã Gia Thành ra ngoài.
Đám người Mã Gia Thành mặt mày do dự lui ra cửa, trong mắt có chút nghi hoặc.
Vừa rồi còn không cần tránh né, sao bây giờ lại cần sự yên tĩnh để châm cứu tiếp?
Khi Mã Gia Thành đóng cửa lại có liếc thêm thì thấy Nam Cung Xuân trèo lên cửa sổ, sau đó hai tay bám vào ống dẫn nước mà tụt xuống.
Tốc độ đó, động tác đó, thật sự còn nhanh và tộc độ hơn cả thỏ.
“Đồ khốn---”
Trong phòng bệnh, im phăng phắc...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất