Lý Diễm An bị bà Mã đánh thành cái đầu heo, còn bị bên cảnh sát nhốt lại, nhất thời đau đớn khóc lóc hối hận vô cùng. 

Kim Ngưng Băng từ trong tay của Lý Diễm An lấy được số điện thoại của Bạch Vũ, sau khi hỏi rõ địa chỉ thì trực tiếp lái xe đến Kim Chi Lâm. 

“Là cậu sao?” 

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Kim Ngưng Băng rất ngạc nhiên, không ngờ người cứu sống Bạch Như Ca là Bạch Vũ. 

Nghĩ tới Bạch Vũ cứu sống Dương Diệu Đông, cô ta hoàn toàn công nhận tài năng của Bạch Vũ, chỉ là gương mặt xinh đẹp vẫn đanh lại: “Mau lên xe, ngân châm được đâm trên người Bạch Như Ca bị rút ra một chiếc, tình hình của cô Bạch không lạc quan. 

Cô ta bổ sung một câu: “Chúng tôi cấp cứu một hồi nhưng vẫn không thoát khỏi cơn nguy kịch, cứ tiếp tục như này chắc không chống đỡ được tới trưa.” 

Ngân châm bị rút ra sao? 

Bạch Vũ chợt sững người, anh biết thời gian của Bạch Như Ca không còn nhiều, vậy nên anh cũng không làm màu với Kim Ngưng Băng: “Tôi còn tưởng là người nhà họ Mã tới mời tôi.” 

Anh quả thật không ngờ là Kim Ngưng Băng tới tìm anh. 

“Lý Diễm An là người của bệnh viện số 1 Trung Hải, cô ta làm bộ làm tịch không chỉ làm chậm trễ thời gian cứu chữa cho cô Bạch, còn khiến vợ chồng ngài Mã rất tức giận” Kim Ngưng Băng vừa đánh vô lăng vừa khẽ lắc đầu với Bạch Vũ: “Bây giờ bọn họ không tin tôi, không tin bệnh viện chúng tôi, cũng không tin cậu. 

“Bọn họ kêu tôi và bệnh viện đừng nhúng tay nữa, bọn họ sử dụng quan hệ tìm bác sĩ khác cứu người. 

“Tôi không nên xen vào nữa, nhưng tôi vẫn muốn làm chút chuyện gì đó cho bệnh viện, không cố gắng bù đắp hoặc cứu được cô Bạch, lần này không ít người gặp xui xẻo” 

Những người liên quan nhẹ thì bị đuổi khỏi ngành y tế, nặng thì sẽ bị tống vào tù ngồi tù tám tới mười năm, bệnh viện cũng rất có khả năng sẽ bị hạ cấp. 

“Vậy nên tôi bất luận như nào cũng phải mời anh tới đó.” 

Kim Ngưng Băng nói rất thoải mái: “Bất luận cuối cùng cậu có thể cứu được cô Bạch hay không, ít nhất có thể khiến tôi không thẹn với lòng” 

“Tư tưởng cảm ngộ không tệ” 

Bạch Vũ cười lạnh nhạt, nói: “Có điều cô yên tâm, Bạch Như Ca sẽ không có chuyện gì đâu, tối qua tôi có thể cứu cô ta, hôm nay vẫn có thể khiến cô ta sống lại.” 

“Thậm chí tôi còn có thể chữa khỏi bệnh về da của cô. 

Bạch Vũ lộ ra vẻ tự tin: “Chỉ là cô đừng quên chuyện tới chỗ tôi quét dọn. 

Gương mặt xinh đẹp của Kim Ngưng Băng chợt lạnh đi, sau đó hừ một tiếng: “Nếu cậu có thể phát huy tác dụng trong chuyện lần này của Bạch Như Ca, cứu vãn được cách nhìn của ngài Mã đối với bệnh viện, đừng nói là quét dọn, sau này tôi còn nhận cậu làm sư phụ. 

Cô ta không muốn cúi đầu ở trước mặt Bạch Vũ, nhưng cô ta không thể không thừa nhận, y thuật của Bạch Vũ cao minh hơn cô ta. 

Bạch Vũ nhún vai, nói: “Xin lỗi, tôi không thể nhận cô làm đồ đệ.” 

“Đồ khốn, cậu nói cái gì?” 

Kim Ngưng Băng tức tới mức mặt mày đỏ bừng: "Tôi đường đường là sinh viên xuất sắc của đại học y Harvard, bái cậu làm sư phụ, cậu còn không chịu?” 

“Tôi đã có hai đồ đệ rồi, một người tên Tôn Thánh Thủ, một người tên Công Tôn Uyên. 

Bạch Vũ nói rất dửng dưng: “Nhận cô làm đồ đệ, đó là đang vả mặt bọn họ” 

Cơ thể của Kim Ngưng Băng run lên, nhìn Bạch Vũ đầy khó tin, cô ta không ngờ Tôn Thánh Thủ và Công Tôn Uyên bái Bạch Vũ làm sư phụ... 

Nửa tiếng sau, Kim Ngưng Băng dẫn Bạch Vũ tới phòng bệnh ICU của bệnh viện Trung Hải. 

Có hai vệ sĩ đeo kính đen đứng ở cửa, có thể thấy người nhà họ Mã coi trọng Bạch Như Ca như nào. 

Kim Ngưng Băng chào hỏi bọn họ, sau đó kéo Bạch Vũ đi vào phòng bệnh. 

Trong phòng bệnh, có bẩy tám nam nữ ăn mặc sang trọng đứng đó. 

Một người đàn ông trung niên trong số đó, chắp tay sau lưng, vẻ mặt lo lắng. 

Bên cạnh ông ta có một người phụ nữ trung niên xinh đẹp có ánh mắt như hoa đào. 

Bạch Vũ nhận ra bọn họ chính là Mã Gia Thành và bà Mã. 

Trên giường bệnh, Bạch Như Ca đang nằm bất động, hàm răng nghiến chặt, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch... 

Thiết bị kiểm tra ở đầu giường đều đang ở mức cảnh báo. 

Sinh mạng nguy kịch. 

Bạch Vũ còn nhìn thấy một ông lão có bộ râu trắng ngồi bên cạnh Bạch Như Ca. 

Ông lão khoảng sáu mươi tuổi, có bộ râu rất dài, vóc dáng cũng rất mập, chiều cao chắc khoảng 1m6, nhưng tinh thần trông rất khỏe. 

Ngón tay của ông ta đặt lên cổ tay của Bạch Như Ca. 

Kim Ngưng Băng nhỏ giọng giới thiệu cho Bạch Vũ: “Bác sĩ râu trắng đó là danh y mà bà Mã mời tới, tên là Nam Cung Xuân gì đó. 

Bạch Vũ khẽ gật đầu. 

Lúc này, ngón tay của Nam Cung Xuân đang run, ông ta đang bắt mạch cho Bạch Như Ca. 

Đám người Mã Gia Thành ở bên cạnh nhìn, mặt mày lo lắng, ngay cả hít thở cũng chậm lại, sợ làm phiền Nam Cung Xuân khám chữa. 

Năm phút sau, Nam Cung Xuân bắt mạch xong, lấy ngón tay ra rồi trầm mặc. 

“Như thế nào? Thần y, con gái của tôi rốt cuộc như thế nào rồi?” 

Hai tay Kim Ngưng Băng siết chặt, ánh mắt nóng rực: "Con bé có thể tỉnh lại không?” 

Tôn Thánh Thủ và Công Tôn Uyên bế quan không ra ngoài được, Dược Thắng Hàn đang vùi đầu nghiên cứu bí phương, ba đại thần y của Trung Hải, Mã Gia Thành không thể mời được ai. 

Ông ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Nam Cung Xuân do vợ mời tới. 

“Phiền phức! Có chút phiền phức!” 

Nam Cung Xuân nhíu mày, lắc đầu thở dài liên tục. 

Trái tim của Mã Gia Thành lập tức trùng xuống, ông ta hỏi: “Ngay cả thần y cũng lực bất tòng tâm hay sao?” 

“Không phải.” 

Nam Cung Xuân cười ha ha một tiếng, khiến Mã Gia Thành lập tức nổi lên hy vọng: “Ý của tôi là tôi có thể chữa bệnh của cô Bạch, nhưng khi chữa trị có hơi phiền phức. “Tôi buộc phải sử dụng Nghịch Mệnh Thập Bát Châm mới có thể cứu được cô Bạch” 

Ông ta bổ sung một câu: “Mà sử dụng loại châm pháp này, không chỉ sẽ cạn kiệt sức sống của tôi, còn gây tổn hại mấy năm tuổi thọ của tôi” 

Bạch Vũ hơi sững người, Nam Cung Xuân đỉnh nha, anh còn cảm thấy có hơi bó tay, Nam Cung Xuân lại rất ung dung. 

Đám người Mã Gia Thành nghe vậy thì mừng như điên. 

Sau đó, Mã Gia Thành tiến gần một bước: “Như Ca là con gái cưng của tôi, con bé tuyệt đối không thể xảy ra chuyện” 

“Ngài Nam Cung, xin ngài hãy cứu Như Ca" 

“Tuổi thọ mà ngài tổn hại, chúng tôi bằng lòng dùng tiền để đền bù” 

Ông ta lấy ra một tờ chi phiếu đưa qua: “Ba trăm tỷ, xin ngài Nam Cung ra tay” 

“Hơn nữa tôi thay mặt nhà họ Mã hứa rằng, sau này chuyện của ngài Nam Cung và người nhà của ngài chính là chuyện của Mã Gia Thành tôi. 

Bà Mã cũng đứng ra bày tỏ thái độ: “Sau khi Như Ca khỏe lại, tôi sẽ bảo con bé nhận ngài làm ba nuôi, ba dịp lễ hằng năm đều sẽ hiểu thuận với ngài.” 

Nam Cung Xuân lộ vẻ hài lòng, sau đó lấy ra hòm thuốc của mình: "Được, vậy tôi sẽ nghịch thiên cải mệnh” 

“Bây giờ tôi châm cứu, sau khi châm cứu xong, lâu nhất nửa tiếng, cô Bạch sẽ có thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, có thể tỉnh lại” 

Nam Cung Xuân lấy ra một bộ ngân châm. 

Nửa tiếng thì có thể tỉnh lại ư? 

Đám người Mã Gia Thành rất vui mừng, nói: “Cảm ơn thần y, cảm ơn thần y” 

Sau khi trải qua hy vọng và thất vọng, bọn họ càng thêm thương xót tính mạng của con gái. 

Lúc này, Nam Cung Xuân cũng không kiêng kỵ, cầm từng chiếc ngân châm lên, nhẹ nhàng đâm chính xác vào huyệt thái dương của Bạch Như Ca. 

Sau đó chiếc ngân châm thứ hai... đâm vào huyệt dũng tuyền, nhân trung, trán, đỉnh đầu... 

Bạch Vũ nhìn vị trí của ngân châm mà dần nhíu mày. 

Nam Cung Xuân đâm từng chiếc ngân châm xuống. 

Nghịch Thiên Thập Bát Châm. 

Đám người Mã Gia Thành có thể nhìn thấy rõ được, gương mặt xinh đẹp của Bạch Như Ca trở nên hồng hào, hô hấp cũng trở nên có lực hơn, ngón tay cũng đang cử động. 

Thiết bị theo dõi thì không ngừng nhảy số, hướng tới chỉ số bình thường. 

Bạch Như Ca dần trở nên bừng bừng sức sống. 

Kim Ngưng Băng cảm khái một tiếng: “Nam Cung Xuân này đúng là thần y” 

Bạch Vũ không lên tiếng, chỉ nhìn ngân châm. 

eyJpdiI6ImdEMGhMcHE1dGRqYkhvK0tsaWc0U1E9PSIsInZhbHVlIjoid3AzNTVpcjNBYTd4Y2ttdmQ3YVwvYklNc0EreElzbnVlTlQ2WWpuM2NqXC9NR2tVYmRpc05qcTZJTjhUWmNJbUVcL2w3ektsMERzaExKOGhWNkx4M1Z2bzdVNEFqUjQzNTJ1OXlGNjF1RFRYOTY1bkJpNUpENWlJdlJNVnRjeEh5ajRSQzlrdWViK052Sjh6NXBlK282TTQwQityaEoyU0pGc29qR2VCTnpWeWZFRSt0eWthYXBcL1VESmEydCtWWXpreFhkcHM1bERuMVVKdzliemdxa2NWQmw3WkZTenRReDEzUmpNUlJFUWw5ZElndHdzaFNyYm90eWR1ejQ0VVowUmNBV24zNzQ1NUhKbTAyRFEyY3R5N2xTSGEwVzVNOUpCXC9iK2N2YnN6XC9KdTA9IiwibWFjIjoiNTJjNzAzNjAwMTRiNzZiNjIzZGFkMmFjZTllMDg2ODVjODVlYzY0MmNjZjU3ZmZkNzcxMDZlMDA3ZmE3YzYyNCJ9
eyJpdiI6Imh4QjF4K3p0SCs2aE1VME9rTFNERWc9PSIsInZhbHVlIjoieHRUVWp0cFRrNlN2MG5IZFlPazRPWTg3MW4wdDhIVWJxekpMV2V1QTNlYkY3Q1BRYmVBTU5xYVZvVjd6bGpRaG9lTVBtbnBMWTFNaGhxTWNcL0VwTkFWM0F3TUY4cjEzOUY5NUtrYmJ1QmJJPSIsIm1hYyI6ImRiYTc2NzAzYzA5YzcyY2I3OTI1Yzc4YmVjZmFjYTdiMWJjZDQ4MTJmOTNiNmVmMjFiYzZhOTQzOGI4MWEyOGEifQ==

Bạch Vũ quát một tiếng: “Ông làm vậy là mưu sát!”

Ads
';
Advertisement