Khi Nam Cung Xuân thức thời bỏ chạy, Bạch Vũ và Kim Ngưng Băng đang tới phòng bệnh của Dương Diệu Đông.
Mấy cảnh sát mà Dương Kiếm Hùng sắp xếp nhìn thấy Bạch Vũ xuất hiện, lập tức cung kính đi tới đón: “Chào thần y Bạch.”
Rõ ràng bọn họ đều biết Bạch Vũ đã cứu Dương Diệu Đông, còn biết giao tình giữa Bạch Vũ và Dương Kiếm Hùng.
Bạch Vũ mỉm cười gật đầu với bọn họ, sau đó nhìn thiết bị, phát hiện không có gì đáng ngại thì rời khỏi phòng bệnh.
“Bạch Vũ, xin lỗi.”
Ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, Kim Ngưng Băng mặt mày áy náy nói với Bạch Vũ: “Khiến cậu chịu ấm ức rồi, bà Mã quan tâm quá ắt loạn, tính khí nóng nảy thôi.
Cô ta vốn muốn ra sức một chút, kết quả lại liên lụy Bạch Vũ cũng bị mắng, trong lòng cô ta có chút áy náy.
Tuy cô ta ăn mặc đơn giản nhưng dáng người đẹp nên vẫn nôn lên được đường cong lung linh trong chiếc áo sơ mi, vừa lại gần Bạch Vũ, lập tức mùi thơm tới nao nức lòng người.
Bạch Vũ ngửi một hơi rồi cười nói: “Không sao, bà ta rất nhanh sẽ tới xin lỗi”
“Nam Cung Xuân thật sự có vấn đề sao?”
Kim Ngưng Băng tò mò hỏi: “Châm pháp đó của ông ta thật sự là Thôi Mệnh Thập Bát Châm gì đó sao?
Bạch Vũ gật đầu: “Không sai, nó thật sự sẽ bào mòn một chút sự sống cuối cùng”
Kim Ngưng Băng có một chút lo lắng: “Vậy Bạch Như Ca chẳng phải sẽ rất nguy hiểm hay sao? Sao cậu không cố gắng ngăn cản Nam Cung Xuân?”
“Bà Mã đã coi tôi là kẻ lừa đảo, tôi ngăn cản kiểu gì được?"
Bạch Vũ cười lạnh nhạt, nói: “Có điều cô không cần lo lắng, sau khi bị tôi vạch trần, Nam Cung Xuân không dám châm cứu tiếp đâu, Mã Gia Thành chắc chắn sẽ để ý. Kim Ngưng Băng vẫn lo lắng: “Ngộ nhỡ ngài Mã tin thì sao?”
Bạch Vũ cười ung dưng, nói: “Sẽ không đâu, nếu không ông ta cũng không trở thành được tài phiệt.”
"Ting ting ting---"
Vào lúc này, cửa thang máy mở ra, bà Mã với diện mạo quý phái dẫn theo bốn vệ sĩ xuất hiện, vẻ mặt hốt hoảng vội vàng, trông rất gấp.
Bà ta gật đầu với Kim Ngưng Băng, sau đó đi thẳng tới trước mặt Bạch Vũ: “Cậu bác sĩ, xin cậu nhanh chóng đi khám cho con gái của tôi.”
Nam Cung Xuân bị vạch trần, vô hình chung chứng tỏ bản lĩnh của Bạch Vũ bất phàm, hơn nữa từ hình ảnh được bên phía cảnh sát trích xuất từ camera, Bạch Vũ thật sự là người đã cứu con gái của bà ta.
Kim Ngưng Băng hơi sững người, không ngờ bà Mã thật sự đi xuống mời Bạch Vũ.
Chỉ là giọng điệu của bà Mã rất lạnh lùng, vẫn mang thái độ cao cao tại thượng và hất hàm sai khiến, dường như không phải cầu xin Bạch Vũ, mà đang cho Bạch Vũ một cơ hội.
Bạch Vũ nhìn bà Mã lạnh nhạt nói: “Tôi không rảnh”
Bà Mã mặt mày lạnh lùng quát: “Tai của cậu bị điếc à? Bệnh tình của con gái tôi chuyển biến xấu, hy vọng cậu đi lên xem thử.
Bà ta trực tiếp gây áp lực cho Bạch Vũ: “Đừng lôi thôi cho tôi, con gái tôi có chuyện, cậu chịu trách nhiệm nổi không?”
“Tôi không khám cho Bạch Như Ca”
Bạch Vũ rất phản cảm trước thái độ của bà Mã: "Các người mời người khác đi.”
Kim Ngưng Băng cũng không nói gì, rõ ràng cô ta cũng ngứa mắt bà Mã.
“Sao con người của cậu lại như thế?"
Sắc mặt của bà Mã tối sầm lại: “Tôi cho cậu cơ hội mà cậu không cố gắng nắm lấy?”
“Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất cậu ngoãn ngoãn theo tôi quay lại phòng bệnh, tránh nỗi đau da thịt"
“Nhà họ Mã có thể cho người khác trở nên giàu có, cũng có thể hủy hoại người khác.
Lời nói đe dọa.
Bạch Vũ không khách sáo mà quát: “Cút!”
“Oắt con, cậu không phải muốn tiền hay sao?”
Bà Mã đã tức giận, bà ta móc ra một xập tiền đập qua: “Cậu muốn bao nhiêu, tôi cho bấy nhiêu, ba trăm tỷ, ba nghìn tỷ, tôi đều cho cậu, cậu đừng ra vẻ nữa.
Bà ta thấy nhiều loại người như Bạch Vũ rồi, bày đặt thanh cao, chẳng qua lại muốn đòi thêm tiền, đủ tiền thì sẽ gật đầu cun cút nghe lời như con chó.
Bạch Vũ quát lần nữa: “Cút!”
“Cậu có tin, một câu nói của tôi có thể khiến cậu không sống được ở Trung Hải hay không?”
Bà Mã vẫn vênh váo như thế: “Thậm chí khiến bạn bè người thân của cậu đều gặp xui xẻo?”
Bạch Vũ xoay người nhìn bà ta rồi mỉm cười: “Tôi không tin.
“Cậu thế mà không biết điều.
Bà Mã hạ lệnh: “Người đâu, trói cậu ta mang lên trên”
Một vệ sĩ của Mã Thị mặt mày lạnh lùng, đưa tay tóm lấy cổ áo của Bạch Vũ.
"Vut---"
Anh ta còn chạm vào Bạch Vũ, Bạch Vũ đã vụt người, đá một cước.
Vệ sĩ của Mã Thị bụp một tiếng đập vào tường.
Anh ta mặt mày đau đớn.
Gạch men kêu rắc rắc nứt ra thành hình mạng nhện.
Cả không gian im phăng phắc.
Ba vệ sĩ còn lại đều trợn to mắt.
Bà Mã cũng cứng người.
Quá mạnh, quá hung tàn.
Bà ta không ngờ Bạch Vũ lại mạnh như thế.
Có điều bà ta rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh, bà ta cười lạnh: “Oắt con, không ngờ cậu còn có chút bản lĩnh, đáng tiếc hai tay khó địch lại bốn tay.
“Người đâu, cùng lên, bắt lấy cậu ta.
Bà Mã không tin không trị được Bạch Vũ.
Ba vệ sĩ của Mã Thị mặt mày lạnh lùng, xung quyền lao về phía Bạch Vũ.
Chỉ là còn chưa chạm tới Bạch Vũ, trong phòng bệnh của Dương Diệu Đông có ba người cảnh sát mặc thường phục, trên tay cầm một khẩu súng, dí thẳng vào đầu của ba vệ sĩ
kia.
“Không được nhúc nhích.
Sau đó, ba đặc vụ lên gối, húc mạnh vào bụng của vệ sĩ Mã Thị, khiến bọn họ đau đớn vô cùng.
Ba vệ sĩ của Mã Thị khuỵu xuống.
Ba khẩu súng dí thẳng vào đầu của bọn họ.
Nhìn thấy súng, vẻ mặt của bà Mã hơi thay đổi: “Các người là ai?”
“Tôi tên Chu Hoa Kiệt, đặc vụ của phân cục Triều Dương.
Một đặc vụ lên tiếng: “Cục trưởng Dương có lệnh, ai dám động vào thần y Bạch thì xử luôn kẻ đó.” Cục trưởng Dương? Dương Kiếm Hùng sao?
Gương mặt xinh đẹp của bà Mã chợt thay đổi, bà ta hỏi: “Bạch Vũ là người của nhà họ Dương sao?”
Chu Hoa Kiệt lạnh lùng lên tiếng: “Thần y Bạch là vị khách tôn quý nhất của nhà họ Dương”
“Bà Mã, tôi biết bà, cũng biết bản lĩnh của bà, nhưng tôi khuyên bà nên tôn trọng thần y Bạch một chút”
“Nếu không đừng trách chúng tôi không nể mặt ngài Mã.
Anh ta nói năng thô bạo, nhưng rất quả quyết.
Khi Bạch Vũ cười lạnh nhạt, Kim Ngưng Băng giải thích một câu với bà Mã: “Tối qua Bạch Vũ đã cứu mạng của giám đốc Dương.
Không phải là một bác sĩ quèn biết chút y thuật sao? Sao đột nhiên biến thành cao thủ võ lâm? Còn trở thành vị khách tôn quý nhất nhà họ Dương?
Điều này khiến bà Mã khí thế hừng hực không thể chấp nhận được.
Chỉ là bà ta đã nhận ra, Chu Hoa Kiệt thật sự là thân tín bên cạnh Dương Kiếm Hùng, ở phương diện nào đó sẽ đại biểu cho ý chí của Dương Kiếm Hùng. Không thể sử dụng bạo lực, bà Mã chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ, bà ta cắn môi nói: "Cậu ra giá đi, cậu muốn bao nhiêu tiền mới chịu cứu con gái tôi?” “Bà cho rằng trên thế giới này tiền có thể giải quyết mọi thứ à?”
Bạch Vũ chắp tay sau lưng nhìn thẳng vào bà Mã: “Vậy được, bà ra giá đi, tôi tát bà một cái.
“Đồ khốn, cậu dám đối xử với tôi như thế.”
Bà Mã không kìm được mà lùi lại một bước, gương mặt tức giận, còn có chút sợ hãi, bà ta đã bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy đâu?
Người bên cạnh bao gồm người thân bạn bè, đều ra sức lấy lòng bà ta, nhưng bây giờ Bạch Vũ lại bắt bà ta chịu áp lực và sự sỉ nhục chưa từng có.
“Đừng lôi thôi nữa...
Bạch Vũ không chút khách sáo mà càng đả kích bà Mã: “Bà cho tôi tát một cái, tôi sẽ ra tay cứu Bạch Như Ca.
Bà Mã tức giận nói: “Cậu...”
“Để tôi.”
Vào lúc này, thang máy ting một tiếng rồi mở ra, Mã Gia Thành dẫn theo mấy thủ hạ đi ra.
Mã Gia Thành liếc nhìn thì đã biết có chuyện gì, vừa hay nghe thấy điều kiện của Bạch Vũ, ông ta không chút nương tay vung tay tát bà Mã.
“Bốp...”
Một chuỗi âm thanh giòn tan vang lên, má của bà Mã sưng vù, khóe miệng còn chảy máu, có thể thấy Mã Gia Thành đã dùng sức không nhỏ trong mấy cái tát này.
“Tôi kêu bà đi mời cậu thần y đàng hoàng, bà ra vẻ cái gì?”
“Lập tức xin lỗi cậu thần y ngay.
Mã Gia Thành không giận mà uy.
Bà Mã ôm mặt rất ấm ức, nhưng bà ta biết đối kháng Mã Gia Thành sẽ có kết cục thảm hơn, vì vậy bà ta đành xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi sai.
Bà ta biết, tuy Mã Gia Thành thương bà ta, nhường bà ta, vì để bà ta vui, còn để con gái theo họ của bà ta, nhưng một khi ông ta nổi giận thì chắc chắn rất kinh khủng.
Chưa đợi Bạch Vũ lên tiếng, Mã Gia Thành đã nhíu mày: “Không có thành ý.”
Bà Mã quỳ bụp xuống đất, nói: “Thần y Bạch, xin lỗi.
“Bốp bốp...”
Khi Bạch Vũ hơi nheo mắt lại, Mã Gia Thành cũng tự tát mình hai cái: “Thần y Bạch, tôi xin lỗi khi mình có mắt mà không thấy Thái Sơn”
“Vừa rồi cũng tại chúng tôi không đúng, chúng tôi không nên mời thần y Bạch một cách lỗ mãng như thế!”
“Cậu có ấm ức gì, cậu cứ việc trút lên người chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không lời oán trách”
“Chỉ hy vọng cậu cứu Như Ca, bệnh nhân là vô tội”
Nhìn thấy Mã Gia Thành quỳ xuống đầy thành ý, Bạch Vũ bước lên một tiếng, đỡ ông ta đứng dậy: "Đi, đi xem Bạch Như Ca"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất