“Á, quên mất, chúng ta đã uống không ít rượu, không thích hợp để lái xe.
Sau khi ăn tối xong, Tống Quế Khanh khoác tay của Bạch Vũ đi ra ngoài, khi đi tới bên cạnh ô tô mới vỗ đầu một cái, nói: “Hay là gọi tài xế lái hộ?”
“Nhưng tôi không muốn tài xế lái hộ làm phiền thế giới của hai chúng ta.
Tống Quế Khanh chu miệng: “Hay là tôi lái, tôi chỉ uống ba ly, không hề say”
Trong lúc nói chuyện, cô ta cầm chìa khóa mở cửa xe ra, ngồi vào trong ghế lái khởi động xe: “Lên xe, tôi đưa cậu về nhà.
“Đừng nhúc nhích”
Bạch Vũ đè tay của người phụ nữ, anh phát hiện chân trái của Tống Quế Khanh xuất hiện hiện tượng sưng đỏ, đi đứng cũng có hơi cứng ngắc và bất tiện.
Anh ngạc nhiên thốt lên: “Chị bị trẹo chân sao?”
Tống Quế Khanh không có che giấu: “Trong vụ tai nạn xe, khi tôi nhảy xuống khỏi chiếc xe nhà di động thì bị trẹo, có điều không đáng ngại, chỉ hơi đau, tôi chịu được.
“Đã sưng tới mức này rồi, chị còn nói không sao?”
Bạch Vũ lườm cô ta: “Bây giờ chị không cảm thấy gì, chỉ là do tinh thần tập trung, cộng thêm đã uống rượu, đợi tới nửa đêm, chắc chắn chị sẽ đau tới phát khóc.
Anh ngồi khuỵu người xuống, kéo chân của người phụ nữ ra khỏi xe, cởi giầy và tất ra, sau đó để lên đầu gối của mình.
Bạch Vũ không có sở thích về chân, nhưng đôi chân trắng nõn của Tống Quế Khanh đã khiến Bạch Vũ không khỏi thất thần.
Trong trắng có đỏ, tinh tế quyến rũ, khiến trái tim của người ta không thể sôi sục.
Ngón tay của Bạch Vũ nhẹ nhàng lướt qua, Tống Quế Khanh lâng lâng, trong vô thức đã co chân lại.
Sau đó cô ta lại cảm thấy quá xa lạ, nhịn cảm giác kỳ lạ trong lòng, để mặc Bạch Vũ chữa trị cho mình.
Người đàn ông mà cô ta quen không có một nghìn cũng được tám trăm, nhưng chưa từng để ai chạm vào cô ta như vậy, vậy nên cô ta xấu hổ tới mức không dám đùa giỡn.
“Chị đã bị bong gân, có điều không sao cả, tôi mát xa một chút là được.
Bạch Vũ không phát giác về chuyện này, anh làm những việc này, đơn giản là xuất phát từ hành vi tùy ý.
Hơn nữa, men rượu khiến đầu óc của anh lúc này căng lên, cộng thêm có một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở trước mặt, Bạch Vũ cũng không thể có quá nhiều tâm tư khác. “Bạch Vũ, sau này cậu có dự định gì?”
Có lẽ cảm nhận được bầu không khí ngại ngùng, Tổng Quế Khanh tìm chủ đề để nói: “Hay là cứ làm bác sĩ?”
“Đương nhiên là làm bác sĩ, kiếm ít tiền, mua vài căn nhà, nuôi mẹ của tôi, thuận tiện tìm ba nuôi của tôi.
Bạch Vũ cầm một chai nước khoáng mở ra tu vài ngụm: “Đương nhiên, đợi sau khi cuộc sống ổn định thì sẽ lấy vợ sinh con.”
Còn tiếp tục với Lam Hải Quỳnh, Bạch Vũ không có lòng tin, đúng như những gì anh nói, trái tim có nồng cháy hơn nữa cũng không sưởi ấm được một hòn đá.
“Bây giờ cậu có nhiều mối quan hệ, tiền bạc có đủ, hoàn toàn có thể thích gì làm nấy”
Tống Quế Khanh cười dịu dàng, đưa tay vuốt tóc của người đàn ông: "Cậu không muốn đứng ở chỗ cao hơn chút nữa sao?"
Bạch Vũ nói chuyện rất bình thản: “Giang hồ hiểm ác, đứng càng cao phải chịu đựng càng lớn, so với sự giàu có trong nguy hiểm, không bằng sống cuộc sống bình thường một
chút.”
Trong lúc nói chuyện, anh lấy ra ngân châm giúp làm tan máu bầm ở mắt cá nhân của người phụ nữ, sau đó còn thuận thế ép men rượu của cô ta ra ngoài.
Tống Quế Khanh lẩm bẩm một câu: “Với độ tuổi này của cậu, nên cuồng nhiệt nhiệt huyết, sao dễ thỏa mãn thế?”
“Bởi vì tôi từ bé đã biết, tham lam không có điểm dừng, một khi ý nguyện ban đầu không đè được suy nghĩ trong lòng, kết quả rất có thể sẽ hủy hoại chính mình”
Vẻ mặt của Bạch Vũ có chút u tối: “Trước đây Viên Tiểu Nhu cũng là một cô gái tốt, không chỉ từ chối một đống người ưu tú hơn tôi, còn đồng cam cộng khổ với tôi suốt ba
năm.
“Cô ấy không chỉ một lần ở trước mặt tôi mà từ chối Hoàng Duy Hiệu, Hoàng Duy Hiệu dùng công việc của ba mẹ cô ấy ép buộc cũng chỉ đổi lại kết quả Viên Tiểu Nhu thà chết cũng không đáp lại”
“Về sau cô ấy sa đọa thành ra như này, hoàn toàn là do dục vọng bị mở ra”
Tống Quế Khanh tò mò hỏi: “Sao lại bị mở ra dục vọng?”
Bạch Vũ cười khổ: “Hoàng Duy Hiệu tổ chức một trò chơi rút thưởng trong đêm hội nguyên đán của trường, để Dương Kha Nguyệt và Viên Tiểu Nhu cùng rút trúng tour du lịch
Dubai xa hoa.”
“Tôi không có tiền, đương nhiên không thể đi theo, Viên Tiểu Nhu không nỡ lãng phí suất, cũng không thể chuyển nhượng, cô ấy cuối cùng đã tới Dubai với Dương Kha Nguyệt.”
Tống Quế Khanh truy hỏi: “Hoàng Duy Hiệu đã đi theo sao?”
“Không có, anh ta biết, một khi anh ta đi theo, Viên Tiểu Nhu sẽ vạch trần ý đồ của anh ta, sẽ tránh để tôi hiểu lầm mà lập tức về nước.
Vẻ mặt của Bạch Vũ rất bình tĩnh: “Du lịch Dubai nửa tháng, chỉ có cô ấy và Dương Kha Nguyệt”
“Toàn bộ chi phí ăn uống vui chơi đều do bên phía Hoàng Duy Hiệu chi.
“Trực thăng, nhảy dù, du thuyền, siêu xe, lặn biển, đi săn trong rừng, trứng cá muội, căn phòng dát vàng, Viên Tiểu Nhu đã hưởng thụ hết một lượt.
“Ở đó, ngày nào cô ấy cũng sung sướng, nước mà cô ấy uống đều là một trăm đô/ly, mì mà cô ấy ăn cũng được đầu bếp của nhà hàng năm sao chế biến.
“Người mà cô ấy nhìn thấy mỗi ngày đều là các ngôi sao có máu mặt, phục vụ mà cô ấy tiếp xúc cũng đều là các anh chàng đẹp trai có thu nhập hằng tháng tới mấy chục nghìn đô, tóm lại, đó là cuộc sống xa xỉ.
Anh khẽ thở dài: “Nửa tháng sau, cô ấy và Dương Kha Nguyệt trở về, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng tâm tính của cô ấy đã thay đổi rồi.”
Tống Quế Khanh nói đúng chỗ ngứa: “Nên nói, không quay lại được nữa.
“Đúng vậy, không quay lại được nữa, người ngồi quen siêu xe trực thăng, đâu còn có thể đi phương tiện công cộng chen chúc nhau được nữa”
Trên mặt Bạch Vũ có chút mỉa mai: “Từng ở căn phòng dát vàng gần ba trăm triệu/đêm, sao có thể sống trong căn nhà trọ chứ?” “Vậy nên khi Hoàng Duy Hiệu xuất hiện trước mặt cô ấy lần nữa, cô ấy đương nhiên không chút do dự mà chọn anh ta”
“Lúc đó tôi không tức giận, cũng không chất vấn, bởi vì tôi biết, tôi không cho cô ấy được cuộc sống như thế”
“Hơn nữa đổi lại là tôi từng được thấy cuộc sống xa hoa như thế, tôi cũng chưa chắc có thể giữ vững ý nguyện ban đầu.
Anh mỉm cười: “Vậy nên tôi chỉ có thể cảnh cáo bản thân đừng tham lam, đừng tham lam, nếu không rất có khả năng sẽ hủy hoại chính mình... Ngón tay của Tống Quế Khanh vuốt gò má của Bạch Vũ, cô ta nói: “Tôi coi như đã hiểu được suy nghĩ mở y quán của cậu rồi.
Bạch Vũ theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, nhưng lại không chú ý Tống Quế Khanh mặc váy.
Một màu đỏ đập vào trong mắt, là chỗ hở từ bộ đồ bó sát của cô ta.
Bạch Vũ không chỉ ngây ra, động tác trên tay cũng dừng lại.
Tổng Quế Khanh không biết mình bị lộ hàng, chỉ khẽ trêu đùa với Bạch Vũ: “Nếu cậu và Lam Hải Quỳnh ly hôn, chị đây có thể xếp hàng theo đuổi cậu không?”
Cô ta nói xong thì liếc nhìn Bạch Vũ, nụ cười thích thú chờ đợi câu trả lời.
Chú ý tới ánh mắt ngây ra của anh, Tống Quế Khanh sững người, có điều cô ta không hoảng hốt khép chân lại, ngược lại còn mở banh ra.
"Xoat---"
Bạch Vũ suýt nữa sặc nước, anh cười ngại ngùng vội vàng đứng dậy.
Ngón tay của Tống Quế Khanh gõ vào đầu của Bạch Vũ, oán trách: "Đồ lưu manh.
“Tôi đâu phải cố ý, với lại, là chị mở ra”
“Còn nói năng hùng hồn...
Tranh luận vấn đề này dù sao quá xấu hổ, Tống Quế Khanh tự dừng chủ đề: “Được rồi, chân của tôi không sao rồi, tôi đưa cậu về..”
Bạch Vũ vội vàng gật đầu: “Được, lái xe chậm chút.
Triệu Tuấn Hào nhìn hình rồi cười gắn một tiếng: “Ông trời cũng giúp mình...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất