Thanh niên xỏ khuyên mũi bay ra bẩy tám mét, má cũng sưng một nửa.
Anh ta lập tức nổi giận: “Thằng khốn, mày dám đánh ông đây? Ông đây giết chết mày
“Các huynh đệ, động thủ”
Mấy người bạn kia nghe tiếng thì hành động, bọn họ cùng nhau bao vây về phía Bạch Vũ, kết quả bọn họ vẫn bị đạp bay ra bẩy tám mét, ngã dưới đất rên rỉ.
“Có giỏi thì lập tức giết chết ông đây, đừng để ông đây có cơ hội gọi người, nếu không ông đây chắc chắn giết chết chúng mày”
Thanh niên xỏ khuyên mũi ra sốc trước sự lợi hại của Bạch Vũ, sau đó lại tức giận, trước giờ chỉ có anh ta bắt nạt người khác, từ bao giờ lại bị người ta bắt nạt như này?”
Bạch Vũ không có nói nhảm, anh đá bay anh ta chỉ bằng một cước, sau đó anh nghiêng đầu nói với Tống Quế Khanh: “Chị dịch chiếc xe nhà di động ra, tôi đi cứu người.
Tống Quế Khanh lập tức chui vào ghế lái, cẩn thận di chuyển chiếc xe nhà di động.
“Không được dịch...
Thanh niên xỏ khuyên mũi thấy vậy thì lại xông lên.
Bạch Vũ lại đạp anh ta một cước nữa.
“Chưa rõ tạo là ai mà dám động tay, mày có gánh nổi hậu quả không?”
Thanh niên xỏ khuyên mũi tức giận nhìn Bạch Vũ, gương mặt dữ tợn, nói: “Fuck, ông đây nhớ mày rồi, mày đợi đấy cho tao.
Một cô gái tóc đỏ, quyến rũ phong tao, chắc là bạn gái của thanh niên xỏ khuyên mũi, cô ta biến sắc, gào lên với Bạch Vũ: “Các người đã chọc tới người không thể chọc nổi, tôi không lừa anh...
Cô ta nhắc nhở Bạch Vũ: “Anh ta rất lợi hại.
Sắc mặt của Bạch Vũ lạnh đi: “Cút”
"Bup---"
Thanh niên xỏ khuyên mũi lấy ra điện thoại muốn gọi người, vào lúc này, chiếc xe bọ rùa phát ra một âm thanh kỳ lạ, một mầm lửa bốc lên.
Xăng rò rỉ ra đất bốc cháy.
Gió vừa thổi, ngọn lửa lập tức lan ra, còn có tiếng nổ.
Sắc mặt của mấy người kia chợt thay đổi, bọn họ nhìn nhau sau đó nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, rõ tàng lo lắng xe nổ sẽ lấy mạng của bọn họ.
Chỉ là khi đi, anh ta còn cầm điện thoại chụp ảnh Bạch Vũ, chuẩn bị tìm cơ hội để xả cục tức này.
Bạch Vũ không có đếm xỉa tới bọn họ, anh lập tức lao tới đẳng trước của chiếc xe bọ rùa, chân trái quét liên tục, gạt mảnh vỡ ra.
Sau đó anh giật kính chắn gió bị nứt vỡ ra, không màng tới ngọn lửa mà chui vào, tháo dây an toàn ôm cô gái ra ngoài.
Khi đi ra, bằng lái xe ô tô và bằng lái xe máy rơi xuống đất, khi Bạch Vũ nhặt lên đã liếc nhìn, phát hiện chủ chiếc xe tên Bạch Như Ca.
Anh không nghĩ nhiều, nhét đồ vào trong túi, sau đó đưa Bạch Như Ca ra khu an toàn.
“Không ổn, gãy ba chiếc xương sườn, chảy máu trong, lục phủ ngũ tạng chịu tổn hại...
Đá sinh tử chợt xoay chuyển, Bạch Vũ rất nhanh đã chẩn đoán ra tình trạng của Bạch Như Ca, trên trán anh lập tức toát không ít mồ hôi.
Bảy tia ánh sáng trắng của anh đã dùng hết khi cứu Dương Diệu Đông, hai ngày nay anh bận đối phó Mạnh Giang Nam và Trần Lệ Dương nên chưa kịp khôi phục.
Vậy nên tình trạng của của Bạch Như Ca khiến Bạch Vũ ngưng trọng.
Có điều anh hạ quyết tâm, lấy ra ngân châm bắt đầu cứu chữa cho Bạch Như Ca.
Bạch Vũ không sử dụng, mà sử dụng .
Ở không gian như này, anh không thể tập trung châm cứu được, muốn bệnh nhân khởi tử hồi sinh, chỉ có thể tạm thời kéo dài mạng sống của cô ta.
Bạch Vũ lấy ra ngân châm đâm vào huyệt đản trung, huyệt bách hội, huyệt thần túc của bệnh nhân, động tác dứt khoát khóa chặt sự sống không cho nó mất dần của Bạch Như Ca.
Rất nhanh, trong miệng của Bạch Như Ca không chảy ra máu nữa, hô hấp cũng trở nên bình ổn hơn, sắc mặt trắng bệch cũng có chút giảm bớt.
Khi Bạch Vũ đâm kim thứ chín xuống, lồng ngực và phần bụng không ngừng phập phồng của Bạch Như Ca cuối cùng cũng bình ổn như thủy triều rút.
Tình trạng rõ ràng chuyển biến tốt!
Cô ta mở đôi mắt tuyệt đẹp, khó nhọc mấp máy môi, không có âm thanh phát ra nhưng Bạch Vũ có thể hiểu được: “Cảm ơn.”
Bạch Vũ khẽ nói một câu: “Không cần.”
"Www---"
Cũng vào lúc này, một chiếc xe cấp cứu chạy tới, cửa xe mở ra, có ba bác sĩ y tá chui ra.
Một người trong đó vô thức gọi: “Bạch Vũ?”
Bạch Vũ nghe thế thì ngẩng đầu: “Lý Diễm An?”
Bác sĩ dẫn đội chính là Lý Diễm An – con gái của Lý Tuyết Hoa.
Vẻ mặt của cô ta có hơi khó xử, không ngờ lại gặp Bạch Vũ ở đây, lần trước bị vả mặt ở tập đoàn Thiên Bảo, Lý Diễm An đã không muốn nhìn thấy Bạch Vũ nữa.
Lý Diễm An không có nói nhảm với Bạch Vũ, hỏi: “Chúng tôi nhận được cuộc gọi cấp cứu, ở đây xảy ra tai nạn xe có người bị thương, người đang ở đâu?”
Cùng lúc, trong mắt cô ta rất thất vọng, sao người bị thương trong vụ tai nạn xe không phải là Bạch Vũ chứ?
Tuy Bạch Vũ ngạc nhiên khi Lý Diễm An thoáng cái biến thành bác sĩ, nhưng vẫn đưa tay chỉ vào Bạch Như Ca, nói: “Ở đây có một người bị thương, tình trạng rất nghiêm trọng, có điều tôi đã tạm thời ổn định tình trạng của cô ta rồi.
“Các người đưa cô ta quay về phẫu thuật đi.
Bạch Vũ lên tiếng dặn dò: “Có điều các người đừng..”
“Cậu tạm thời ổn định tình trạng của cô ta ư?”
Lý Diễm An nghe vậy thì quát một tiếng: “Ai cho cậu động chạm linh tinh vào người bị thương? Cậu có biết không thể động chạm linh tinh vào người bị thương sau khi bị tai
nạn xe hay không?”
“Hơn nữa cậu không phải bác sĩ, cũng không có tư cách hành y, cậu động vào bệnh nhân, nếu người ta xảy ra chuyện cậu chịu trách nhiệm kiểu gì?”
“Bạch Vũ, tôi sẽ phản ánh với bên phía cảnh sát và người nhà bệnh nhân, nếu bệnh nhân xảy ra chuyện gì, cậu cứ đợi ngồi tù đi.
Lý Diễm An mắng xa xả một trận, sau đó cô ta kêu hai y tá khiêng Bạch Như Ca đi.
Cô ta không phải vì nghĩ cho bệnh nhân, bệnh nhân sống hay chết không liên quan gì tới cô ta, chỉ là nhân cơ hội này trút hết oán khí cũ ra thôi.
Xe cấp cứu rất nhanh đã đóng cửa lại, Bạch Vũ nhớ ra cái gì đó rồi hét lên: “Tuyệt đối đừng rút kim...
Lý Diễm An không thèm nghe, trực tiếp kêu tài xế lái xe.
Nửa tiếng sau, xe cấp cứu chạy vào bệnh viện số 1 Trung Hải, Kim Ngưng Băng dẫn theo bác sĩ đã chờ đợi từ sớm.
Chiếc xe vừa dừng lại, bọn họ đã lao tới tiếp nhận Bạch Như Ca.
Nhìn thấy cả người bệnh nhân đều là máu, còn có không ít vết thương, xương sườn cũng bị lún xuống, bọn họ biết tình hình không lạc quan, vì vậy lập tức tiến hành kiểm tra cho Bạch Như Ca.
Chỉ là cắm máy móc vào, chụp ra hình ảnh X quang, đám người Kim Ngưng Băng lại nhìn tới ngây người.
Thương thế của bệnh nhân không nhẹ, ba chiếc xương sườn còn suýt nữa đâm vào phổi, nhưng nhịp tim và hô hấp đều ổn định, chảy máu trong cũng được cầm lại.
Kim Ngưng Băng rất nhanh đã phát hiện chín chiếc ngân châm trên người bệnh nhân, kiểm tra một lượt thì chắc chắn chính là chúng đã kìm hãm thương thế.
Y thuật cao siêu.
Kim Ngưng Băng phát ra một tiếng cảm thán, sau đó khen ngợi nhìn về phía Lý Diễm An: “Y tá Lý, cô thâm tàng bất lộ nha, thương thế nghiêm trọng như vậy mà cô có thể dùng thủ đoạn trung y để hãm lại.”
“Chín chiếc ngân châm đơn giản, cô đã cứu được một mạng người, thật kỳ diệu.
Các bác sĩ khác cũng lũ lượt khen ngợi: “Đúng thế, trong tình huống này, đổi lại người khác, chắc đã chết ở trên đường rồi"
“Diễm An, cô giấu kỹ thật đấy.
“Cần gì giấu kỹ, còn rất khiêm tốn, rõ ràng có năng lực của bác sĩ chữa trị chính, lại nghe theo sắp xếp mà đi làm một y tá.
“Diễm An, sau này cô phải chỉ giáo chúng tôi nhiều vào...
Thật kỳ diệu?
Lý Diễm An đầu tiên là sững người, cô ta đi cửa sau vào đây, cấp cứu đơn giản cũng là ôm chân phật tạm thời, chứ cô ta đâu biết dùng ngân châm cứu người gì đó?
Lẽ nào là Bạch Vũ cứu sao?
Lý Diễm An vụt qua một ý nghĩ, có điều cô ta không nói ra chuyện này, cô ta giả vờ giả vịt xua tay: "Mẹ tôi từng nói, là vàng sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng, không cần thiết phải tranh giành.
“Con người của tôi tính tình cũng lãnh đạm, theo đạo phật.
Cô ta nghiêm túc nói: “Tối nay vốn cô ta không muốn ra tay, chỉ là đối mặt với bệnh nhân, tôi không thể làm ngơ được”
Kim Ngưng Băng càng khen ngợi: “Diễm An, không ngờ cô không chỉ có y thuật cao siêu, còn có cảm ngộ cứu sống người khác, trước kia tôi đã xem thường cô rồi” “Trong buổi họp ngày mai, tôi nhất định sẽ xin thưởng cho cô.”
“Tôi sẽ kiến nghị viện trưởng trực tiếp chuyển cô sang làm việc chính thức, thậm chí điều cô tới bộ phận trung y làm phó chủ nhiệm.
Cô ta cho một sự khẳng định chắc nịch: “Bàn tay vàng như cô, không thể bị chôn vùi..”
Chuyển sang chính thức? Phó chủ nhiệm bộ phận trung y?
Lý Diễm An vô cùng kích động: “Cảm ơn viện trưởng Kim.”
“Diễm An, tôi nói thêm cho cô một tin tốt, người bị thương mà cô cứu là cô chủ của nhà họ Mã, con gái của Mã Gia Thành”
Lại có một bác sĩ nữ ngưỡng mộ thốt lên: “Nếu ngài Mã Gia Thành biết cô đã cứu sống con gái của ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ cho cô phần thưởng với con số trên trời”
Cơ thể của Lý Diễm An hơi run, nội tâm sôi sục, cảm thấy cuộc đời sắp đạt tới đỉnh phong...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất