Bạch Vũ mỉm cười, phiền não lập tức biến mất.
Người nhà họ Lam luôn dễ dàng mang tới cảm xúc bực bội cho anh, Tống Quế Khanh lại ngược lại, sự dịu dàng đó có thể khiến Bạch Vũ quên đi mọi ưu phiền.
Bạch Vũ ngồi vào trong xe: “Sao chị lại tới đây?"
Hôm nay Tổng Quế Khanh mặc một chiếc váy ngắn liên thân bằng lụa màu đen, tôn lên chiếc cổ cao trắng nõn, thân hình rất bốc lửa.
Vạt dưới của chiếc váy ngắn liền thân chỉ chạm tới bắp đùi, lộ ra đôi chân dài trắng nõn mơn mởn, khiến người ta không nhịn được mà muốn nhìn cảnh trong chiếc váy.
Người phụ nữ tỏa ra một cỗ khí tức lười nhác ma mị, khiến Bạch Vũ không kìm được mà hít sâu một hơi.
Đúng là một yêu tinh
“Có rất nhiều người yêu cầu tới đón cậu!”
Tống Quế Khanh mỉm cười: “Thương hội Tứ Hải, ngân hàng Bách Hoa, tập đoàn Thiên Bảo, anh em nhà họ Dương, nhưng lo lắng nhiều người xuất hiện cùng nhau sẽ gây ảnh hưởng không tốt.”
“Vậy nên cuối cùng phái người phụ nữ yếu ớt như tôi tới thanh tẩy xui xẻo cho cậu.
Bạch Vũ cười khổ một tiếng: “Thay tôi cảm ơn bọn họ, tôi đã gây rắc rối cho mọi người rồi.”
Anh là một người thông minh, biết vụ án ở quán trà hồi sáng đối với anh mà nói có thể nặng tội có thể nhẹ tội, nặng thì ngồi tù suốt đời, nhẹ thì rút lui an toàn.
Bây giờ anh không hề hấn gì đi ra khỏi cục cảnh sát, một mình Hoàng Duy Hiệu gánh hết tội trạng, rõ ràng đây là kết quả sau khi Hàn Quốc Hoa và Dương Kiếm Hùng tác động.
“Cậu cũng biết cậu gây rắc rối cơ à?”
Tống Quế Khanh đưa tay vuốt mặt của Bạch Vũ: “Vì một người phụ nữ trong lòng không có cậu, mạo hiểm vào tù bóc lịch liên tiếp diệt hai nhà, có đáng không?”
Bạch Vũ hơi ngẩng đầu lên: “Tôi cũng không biết có đáng không, chỉ có điều tôi và Lam Hải Quỳnh còn chưa ly hôn, cô ấy xảy ra chuyện, tôi đâu thể ngồi nhìn được?"
Tống Quế Khanh truy hỏi một câu: “Người nhà họ Lam đối xử hà khắc với cậu, cô vợ nhỏ đó của cậu cũng không có tình cảm với cậu, cậu không định ly hôn sao?”
“Tôi muốn ly hôn, đáng tiếc con rể ở rể không bằng chó.”
Bạch Vũ cũng không có che giấu: “Lúc đầu tôi đã ký vào thỏa thuận, mỗi tháng ba mươi triệu tiền tiêu vặt, làm trâu làm ngựa ba năm, còn không có quyền ly hôn” “Chỉ khi Lam Hải Quỳnh chủ động nói ly hôn, tôi mới có thể ly hôn vô điều kiện, tôi không có tư cách kết thúc thỏa thuận.
“Tôi muốn rời khỏi nhà họ Lam thì phải hoàn thành điều kiện mà Lam Hải Quỳnh đưa ra...
Tống Quế Khanh rất tò mò, hỏi: “Cả một năm nay Lam Hải Quỳnh chưa từng đề nghị ly hôn với cậu sao?”
“Có, cô ấy và người nhà họ Lam gần như tháng nào cũng sẽ đề nghị ly hôn.
Bạch Vũ cười ngại ngùng nói: "Chỉ là tôi mặt dày ở lại, hết cách rồi, lúc đó mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi cần ba mươi triệu mỗi tháng đó”
“Tôi từng nghĩ hay là kiên quyết rời đi, nhưng mỗi ngày đều cần dành thời gian chăm sóc mẹ tôi, căn bản không thể đi làm kiếm tiền trả tiền viện phí”
“Hơn nữa còn phải ứng phó với sự bám dính của công ty cho vay trực tuyến...
Nghĩ tới khoảng thời gian tối tăm đó, Bạch Vũ cảm thấy như đã qua mấy đời, khổ nạn hình như đã qua đi, nhưng mỗi khi nhớ lại anh vẫn vô cùng nhói lòng.
“Xin lỗi...
Cảm nhận được cảm xúc của Bạch Vũ, gương mặt xinh đẹp của Tổng Quế Khanh hơi bối rối, cô ta đưa tay nắm lấy tay của Bạch Vũ: "Tôi không nên nhắc tới chuyện này với cậu.
Tay của cô ta mềm mại, nhẵn mịn còn có một chút độ ẩm.
Tâm thần của Bạch Vũ rung lên, sau đó anh cười nói: “Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi”
Anh muốn rút tay lại, kết quả lại bị Tống Quế Khanh đan chặt mười ngón lại, thế nào cũng không chịu buông ra.
Tống Quế Khanh nắm chặt tay của Bạch Vũ, nói: “Bây giờ Lam Hải Quỳnh chưa nhắc tới chuyện ly hôn với cậu à?” “Sớm muộn cũng có.”
Bạch Vũ híp mắt lại, nói: “Tôi và Lam Hải Quỳnh suy cho cùng là người của hai thế giới...
Sự thất vọng của Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn, sự coi thường tới tận cùng của Lam Hải Quỳnh, khiến Bạch Vũ biết hai người sớm muộn cũng sẽ chia tay.
Bây giờ Lam Hải Quỳnh chưa đề nghị ly hôn, chẳng qua là do cô ta đang giận dỗi.
“Lam Hải Quỳnh có nhắc tới điều kiện không?”
Tống Quế Khanh vừa đạp ga vừa đổi làn đường, lái xe vào làn đi nhanh, cô ta hy vọng Bạch Vũ sớm khôi phục tự do.
“Cái này thì có”
Bạch Vũ mỉm cười, nói: “Có điều đối với tôi của bây giờ là quá khó.
Tống Quế Khanh cười một tiếng: "Khó ư? Lẽ nào muốn cậu hái sao trên trời xuống cho cô ta à?”
Bạch Vũ vặn eo dựa vào ghế, nói: “Cô ấy hy vọng tôi mở lại sơn trang Vân Đỉnh, khôi phục sự huy hoàng của nhà họ Lam.
"Xoat---"
Chân ga của Tống Quế Khanh hơi run, tốc độ của xe chậm lại hai phút, sau đó mới khôi phục tốc độ bình thường.
Gương mặt xinh đẹp giống như hồ ly đó của cô ta không biết từ khi nào trở nên lạnh băng.
“Mở lại sơn trang Vân Đỉnh, khẩu khí thật lớn.
“Thứ mà ngay cả đám người Đỗ Trường Giang cũng không dám tiếp quản, cô ta dựa vào đâu yêu cầu cậu khôi phục sư huy hoàng của nhà họ Lam?”
“Cô ta muốn cậu đi chết à?”
Cô ta còn chỉ tay vào tim của Bạch Vũ, nói: “Cậu tuyệt đối đừng nghe cô ta mà cuốn vào chuyện này, càng đừng nghĩ tới chuyện mở lại sơn trang Vân Đỉnh. “Nếu không cậu sẽ không biết mình sẽ chết như nào đâu.”
Tống Quế Khanh lườm Bạch Vũ, vẻ mặt vô cùng tức giận lại kèm theo sự quan tâm và phong tình.
Bạch Vũ chợt sững người, sau đó anh lên tiếng hỏi: “Tôi không phải quá rõ về sơn trang Vân Đỉnh, chỉ biết nó là một dự án chưa hoàn thiện, nó có nội tình gì sao?”
“Không nói cho cậu.”
Tống Quế Khanh hừ một tiếng: “Dù sao cậu không thể dính vào chuyện này, nước trong đó quá sâu, cả Trung Hải này không ai dám bước vào...
"Bup..."
Khi Bạch Vũ nổi tính tò mò, chỉ nghe thấy một âm thanh rất lớn ở đằng trước.
Một con xe bọ rùa đâm mạnh vào một chiếc xe nhà di động cỡ lớn đanh chạy vào từ ngã ba.
Cửa kính vỡ tan, tia lửa bắn ra, chiếc xe ở đằng sau cứ đâm bùm bụp không ngừng, cảnh tượng trên đường rất loạn.
Mấy chiếc xe đâm về phía Tổng Quế Khanh và Bạch Vũ.
“Cẩn thận---”
Bạch Vũ xoay vô lăng của Tống Quế Khanh, giúp cô ta tránh được va chạm của mấy chiếc xe mất kiểm soát, sau đó thì giẫm chân phanh.
Chiếc Ferrari dừng ở làn đường khẩn cấp, không tổn hại gì, chỉ là gương mặt xinh đẹp của Tống Quế Khanh đỏ bừng.
Chân trái của Bạch Vũ không chỉ đè vào chân phanh, còn đè vào váy của cô ta, mang tới nhiệt nóng cho cô ta.
“Xảy ra chuyện rồi, tôi đi xuống xem thử”
Bạch Vũ lại không phát giác sự mờ ám, nhanh chóng rút chân trái lại rồi mở cửa xuống xe.
Tống Quế Khanh vội vàng đi theo.
Rất nhanh, Bạch Vũ và Tống Quế Khanh đã tới chỗ xảy ra va chạm nghiêm trọng nhất.
Đầu của chiếc xe bọ rùa gần như bị đâm lệch, còn kẹt một nửa ở đằng sau của chiếc xe nhà di động, có một cô gái trẻ nằm ở ghế lái, máu chảy ra, đã hôn mê.
Trong đống ngổn ngang, xăng không ngừng chảy ra, mùi càng lúc càng nồng.
Mà bên cạnh xe nhà di động có mấy người đàn ông ăn mặc sang trọng đứng đó, một người trong đó xỏ khuyên mũi cầm điện thoại nói chuyện, vẻ mặt rất dửng dưng, nhàn nhã.
Mấy người bạn đi cùng cũng cười vui vẻ, hoàn toàn không coi vụ tai nạn xe ra gì.
“Ê, xăng đang bị rò rỉ, trong xe bọ rùa còn có người bị thương.”
Bạch Vũ hét lên với bọn họ một tiếng: "Các người mau di chuyển chiếc xe nhà di động này ra, nếu không sẽ xảy ra án mạng.
“Biến, đừng nhiều chuyện.
Người đàn ông xỏ khuyên mũi cất điện thoại đi, chỉ thẳng vào Bạch Vũ rồi quát: “Đợi cảnh sát giao thông tới xử lý”
Mấy người bạn đó của anh ta cũng nhìn Bạch Vũ nhiều chuyện với vẻ trêu ngươi.
“Mau, mau dịch xe ra.
“Nếu không xe cháy, người bị thương sẽ nguy hiểm.
Bạch Vũ chạy tới bên cạnh chiếc xe bọ rùa, ngửi thấy mùi xăng càng lúc càng nồng, anh đưa tay kéo cửa xe, nhưng cửa xe đã biến dạng, căn bản không kéo ra được.
Chỉ khi chiếc xe nhà di động kia dịch ra, lộ ra kính chắn gió, Bạch Vũ mới có thể từ kính chắn gió vào trong cứu người.
Bạch Vũ hét lên lần nữa: “Mau dịch xe ra, sắp cháy rồi, sẽ chết người đấy”
“Chết có liên quan quái gì tới tôi?”
Anh ta còn chưa nói xong, Bạch Vũ đi tới, tát bay đối phương bằng một cái tát.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất