Không động được sao? 

Kẻ ngốc cũng biết đây là hết cách rồi, đám người Viên Tiểu Nhu nhìn nhau, kinh ngạc không biết nói gì, Trần Quang Vinh cũng phải cúi đầu giống như sở trưởng Chu sao? 

Bạch Vũ này rốt cuộc chỗ dựa gì mà ngay cả Trần Quang Vinh cũng phải thỏa hiệp? 

Viên Tiểu Nhu hoàn toàn kiệt quệ cả về sức lực và tinh thần, thế nào là không động vào được? 

Vẻ mặt của Trần Quang Vinh còn khó coi hơn cả khóc, người tỉ mỉ sẽ thấy được nắm đấm giấu sau lưng của người đàn ông bá đạo này nổi hết gân xanh, móng tay đâm vào 

thit. 

Tức giận. 

“Biết không động vào được là được, sau này kêu Trần Lệ Dương nhìn thấy tôi thì đi đường vòng, nếu không tôi gặp lần nào thì đánh lần đó” 

Bạch Vũ cười âm trầm, lạnh lùng giẫm gãy cái chân còn lại của Trần Lệ Dương. 

Trần Lệ Dương lại kêu thảm thiết một tiếng. 

Sắc mặt của Trần Quang Vinh chợt đen xì, ông ta quát: “Bạch Vũ, cậu hiếp người quá đáng: 

Ông ta cảm thấy sắp không khống chế được bản thân nữa, mấy lần ông ta nảy sinh ý nghĩ manh động đoạt lấy súng từ đàn em. 

Bạch Vũ hừ lạnh một tiếng: “Tôi bắt nạt ông đấy thì sao?” 

“Vừa rồi mấy chục người liên thủ bắt nạt tôi, tôi có từng nói các người hiếp người quá đáng không?” 

“Nhớ lấy, sau này nhìn thấy tôi thì đi đường vòng, nếu không tôi gặp anh lần nào tôi đánh anh lần đó. 

Sau khi nói xong, Bạch Vũ lại giẫm Trần Lệ Dương một cước mới thong dong đi về phía cầu thang. 

Mẹ kiếp! 

Quá hống hách rồi! 

Ba người đàn ông của Trần Thị không nhịn được, chĩa súng về phía Bạch Vũ mà gầm lên: “Ông đây liều mạng với mày. 

Chưa đợi anh ta bóp cò, Bạch Vũ đã lia tay trái, mấy chiếc đũa trên bàn bay ra, bắn vùn vụt vào cổ tay của bọn họ. 

“Á---” 

Ba người cùng lúc phát ra tiếng kêu thảm thiết, lũ lượt lùi lại hai bước, súng cũng đánh rơi. 

Bọn họ nhìn Bạch Vũ với vẻ khó tin, bọn họ không ngờ được, Bạch Vũ có thể dùng đũa xuyên thủng tay của bọn họ. 

Ba người vô thức kiểm tra, Bạch Vũ đã tới trước mặt bọn họ, cầm lấy ba chiếc đũa, tiếp tục phóng vèo vèo. 

Lần này, trực tiếp ghim tay trái của ba người trên mặt đất. 

Máu chảy ra. 

"Á---" 

Lại một tiếng kêu thảm thiết, khiến tâm thần của đám Viên Tiểu Nhu rung mạnh. 

Sự tàn độc của Bạch Vũ vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ. 

Ba người đó không thể đứng dậy, cũng không rút được đũa ra, chỉ có thể ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt sợ hãi, kinh hoàng. 

Sự hống hách hoàn toàn biến mất. 

Bạch Vũ ở trong mắt bọn họ chính là ác ma. 

Mười mấy người đàn ông Trần Thị nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có ai dám vọng động nữa, bọn họ chỉ có thể nhìn chằm chằm Bạch Vũ. 

“Vẫn chưa nhường đường à?" 

Bạch Vũ lạnh nhạt lên tiếng: “Tất cả muốn chết à?” 

Đám người Viên Tiểu Nhu cũng hơi ngỡ ngàng, bọn họ sao không ngờ được, Bạch Vũ ngông cuồng như vậy nhưng người tức ói máu hơn lại là nhóm Trần Quang Vinh. 

“Tránh ra, tránh ra” 

Trần Quang Vinh nhịn tức, nói: “Núi không xoay, nước xoay, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại” 

Câu nói này hoàn toàn nói ra trong trạng thái nghiến răng nghiến lợi, giống như rắn độc thè lưỡi. 

Ông ta thề nhất định phải trả thù. 

“Đồ khốn, nói như vậy, kêu nhiều như thế, anh vẫn không dám giết tôi.” 

Lúc này, Trần Lệ Dương bớt đau nửa quỳ dưới đất, nhìn bóng lưng của Bạch Vũ mà cười gắn: “Anh biết hậu quả nghiêm trọng sau khi giết tôi đúng không?” “Bạch Vũ, đây là sự khác biệt giữa chúng ta, cậu có tức giận hơn nữa cũng chỉ đám đánh một trận, bẻ gãy tay chân của tôi, chứ không dám giết tôi. 

“Mà tôi, chỉ cần cho tôi cơ hội thì tôi dám xử lý cậu, xử lý cả nhà cậu, hoàn toàn không cần lo lắng hậu quả. 

“Cậu có giỏi đánh nhau hơn nữa, cáo mượn oai hùm hơn nữa, cũng chỉ có một mình” 

“Đẳng cấp giữa chúng ta, nó được quyết định bởi giới hạn dưới của tôi, chính là giới hạn trên của cậu” 

“Cậu chờ đấy, tôi sớm muộn gì cũng sẽ giết cậu, cho dù không giết chết cậu, tôi có thể xử Lam Hải Quỳnh và mẹ của cô ta.. 

Anh ta cười phóng đãng, đắc ý vô cùng, oắt con chính là oắt con, mãi mãi không lật được trời. 

Đám người Viên Tiểu Nhu cũng lần nữa trở nên cao cao tại thượng, nhìn Bạch Vũ muốn rời đi đầy trêu tức, quậy một trận, cuối cùng lại rén tay rén chân mà biến đi. 

Thật kỳ cục khi biến “đám tang” này thành đám cưới, có thể khiến trong lòng mình thoải mái hơn chút. 

Bạch Vũ quay đầu nhìn Trần Lệ Dương: “Động vào người nhà tôi ư?” 

“Cậu giỏi đánh đấm, có chỗ dựa, tôi rất khổ để đụng vào cậu, nhưng người nhà cậu không được nhỉ?” 

“Cậu sẽ có lúc không ở bên cạnh bọn họ nhỉ? Sẽ có lúc không bảo vệ được bọn họ nhỉ?” 

“Bọn họ sẽ có lúc đi một mình, sẽ có lúc ngủ gật nhỉ?” 

Trần Lệ Dương cười gắn kiểu điên dại, giống như để che đậy sự sợ hãi trong lòng, vừa giống như phát tiết oán hận đối với Bạch Vũ: “Đừng để tôi tìm được cơ hội, nếu không tôi 

sẽ giết chết bọn họ. 

Hôm nay anh ta bị thương nặng, mất hết mặt mũi, ngay cả ba và nhà họ Trần cũng chịu thiệt, trong lòng Trần Lệ Dương không thể chấp nhận được, anh ta có thể nào cũng phải vớt vát lại một chút. 

Nhưng lời mà anh ta nói cũng là sự thật, tuy Bạch Vũ mạnh mẽ cũng không thể ở bên cạnh người nhà suốt ngày, rất dễ cho Trần Lệ Dương cơ hội ra tay. 

Với kinh tế của Trần Lệ Dương, muốn giết chết Thẩm Phương Hoa và Lam Hải Quỳnh, chắc chắn sẽ không quá khó. 

Trần Quang Vinh cũng híp mắt lại, cưng trưng ra vẻ sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ. 

Trong mắt Bạch Vũ vụt qua sát cơ, anh cười rạng rỡ với Trần Quang Vinh: “Con trai của ông rất ngông cuồng, anh ta uy hiếp tôi, giỏi đào hố cho ba mình, ông không quản à?” 

“Không quản được.” 

Trần Quang Vinh dường như cũng nắm chặt điểm yếu Bạch Vũ không dám ra tay giết người, vậy nên trên mặt ông ta có thêm vài phần khinh thường. 

Ông ta không dám động vào Bạch Vũ, nhưng Bạch Vũ cũng không dám động vào giới hạn. 

Bạch Vũ truy hỏi một cậu: “Không quản được sao?” 

“Không quản được” 

Trần Quang Vinh nói một câu thách thức: “Hay là cậu quản?” 

“Được---” 

Bạch Vũ khẽ gật đầu, anh móc ra một xấp tiền, vứt vào không trung. 

"Xoat---" 

Tiền bay ngập trời. 

“Nói với người của Trần gia, tôi chi tiền tổ chức tang lễ của cha con Trần Thị.” 

Vừa dứt lời, Bạch Vũ đi xuống cầu thang, Hoàng Duy Hiệu luôn bị người khác phớt lờ bỗng chen lên, hai tay cầm hai khẩu súng xả đạn bùm bùm... 

Trần Lệ Dương và Viên Tiểu Nhu lập tức trở thành cái sàng. 

"Bup---" 

Phát súng cuối cùng, Hoàng Duy Hiệu trực tiếp bắn nổ Trần Quang Vinh... 

Quán trà rối loạn... 

Năm giờ chiều, Bạch Vũ đi ra khỏi đồn cảnh sát Trung Hải. 

Rút lui an toàn. 

Trần Quang Vinh và Trần Lệ Dương đã chết, anh cũng bị phía cảnh sát thẩm vấn một hồi, có điều hung thủ cuối cùng là Hoàng Duy Hiệu, không có liên quan gì tới Bạch Vũ. 

Trần Lệ Dương và Hoàng Duy Hiệu có thù đoạt bạn gái, Trần Lệ Dương còn đánh và sỉ nhục Hoàng Duy Hiệu ở trước mặt mọi người, Hoàng Duy Hiệu có động cơ giết người rất rõ ràng. 

Mà Bạch Vũ và Hoàng Duy Hiệu luôn bất hòa, không lâu trước đó Hoàng Duy Hiệu còn đánh Bạch Vũ một trận, vậy nên Bạch Vũ không thể xúi giục Hoàng Duy Hiệu giết người. 

Lỗi của Bạch Vũ là đánh người khác bị thương ở trước mặt mọi người, thực tế đám người Dương Kha Nguyệt cũng làm chứng, bảo đảm Bạch Vũ không nổ súng, vì vậy sau khi nộp vài tỷ tiền bảo lãnh thì anh được thả. 

Tuy Hoàng Duy Hiệu bị giam giữ nhưng anh ta mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, chuyện này đã định sẵn cha con nhà họ Trần và Viên Tiểu Nhu không đòi được công bằng. 

Đứng ở cửa, Bạch Vũ nhìn ánh tà chiều, vô cùng đẹp. 

Tuy trong tay dính không ít máu, nhưng nghĩ tới Lam Hải Quỳnh mất đi quả bom hẹn giờ là Trần Lệ Dương, Bạch Vũ lại cảm thấy mọi chuyện rất xứng đáng. 

Anh muốn tới bệnh viện thăm Lam Hải Quỳnh, thuận tiện giải thích chuyện ở hoàng cung Caesar, nhưng lại thấy một chiếc Ferrari màu đỏ lao tới. 

eyJpdiI6Ilk3UWtjeFFrZ2FlRndTNFBcL0psQm53PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJZZllOWndWVk9KemcxT0tLcm55bkhiVWQ0OEZRaEwzS2JINUZwekhCSXg1cllORmxhXC9iRTQrR0l3YTByd0RZSjhrbGV1MDFtQVpWaFhzWm9xKzVGZFhRNElnSnlNMHJtVjk4VTY2ZFNZSHJ5TGk5Vk9BbXVEbG5CeXNrMUdnR3VjXC9IY2pYWlBHSGZHNjBoVEtocFZzR2pDTWJFQWxNRkRCRXJYblFTMkFPdklieUg3cmQ5MklLbXZWd0FkOXI2SzMrbHlBdjVLTFYyYVUrWk9VejBOMVY3ZXB2N1ErYkI5WTB4clQ1V2J4MDNkYWVsODAwTGd2NStoVW1rXC9WWWU0ZWdLU3hkOXpEUlNMV3I2ZCs2OGpXdWZYdGhmTzlvZDR1WUhBdXNURjEzTnpydGlVQlVVUEl1SEVDeHl3c3JQIiwibWFjIjoiYmEyYWZlMDQwMjFlZTU3MDE5MTg1ZDlkNzAzMTc0MDBlNTJhM2JlYjIyMGRjMDIxNWQ1Y2JiYmRhNjkzZjQ5YSJ9
eyJpdiI6InhmQzZ3SDk2ekg4WHN2NHYrTnE0clE9PSIsInZhbHVlIjoiNGxCNmFnK1dFcXcwRW9VSDhOV0VxMUw3WFI2dXpMaVdVb211Q2hERE4wZHpzQ0ZZTjRwVjE3ZTR1Zlk2TUNHa1hrVUg3MFwvUGlLQ0RCOG9OV2x2MDMwSWN4dEIyNnYrZ21sTnJabmVJY09BTGEzVTc2TDRhU3dROWF1a2VrN0kzIiwibWFjIjoiNzk2M2FlMTMxZTMzYjk3Y2JjZjJkZjZmOTliNjllMTE3MWI4MzRmZmZhY2NkMjRhNjAyMGZlYWM3ZWY4NThkZiJ9

Tống Quế Khanh cười dịu dàng: “Nhà vua của tôi..”

Ads
';
Advertisement