Lý Dục Thần thiếu chút nữa đã quên mất, lúc đến gặp Nguyệt Tiên Lăng ở Vương Ốc, anh đã để lại số điện thoại của Lý A Tứ. Không ngờ lâu như vậy mà người ta còn nhớ, còn gửi tin tới thật.
Mà lại rất trùng hợp, Ngô Đồng Cư ở Hòa Thành cũng nhận được thư mời mà Vương Ốc gửi, nói rằng chưởng môn hiện tại là Mộ Vân tiên tử nghe được lời anh giảng đạo nên muốn mời anh đến bàn luận.
Hai chuyện này đồng thời xảy ra, anh luôn cảm thấy quá mức trùng hợp.
Hết lần này tới lần khác, vào lúc Nguyệt Tiên Lăng trở lại, chưởng môn Vương Ốc gửi thư mời luận đạo đến. Có thể thấy được người muốn gặp anh không phải Mộ Vân tiên tử, mà là Nguyệt Tiên Lăng.
Lúc Lý Dục Thần đến Vương Ốc, trên núi Vương Ốc mới vừa có một trận mưa, không khí vô cùng trong lành. Một chiếc cầu vồng bước ngang qua núi, nhìn từ không trung thì giống như cây cầu của tiên nhân, thần hạc trở về.
Thời tiết mùa này rất lạnh, du khách cũng ít cho nên thanh tịnh hơn lần trước rất nhiều.
Người tiếp đãi anh là nữ tu lần trước, cũng chính là người gửi thư cho Lý A Tứ.
Khi Lý Dục Thần tự giới thiệu xong, nữ tu hơi kinh ngạc: "Ồ, không phải anh tên là Lý A Tứ sao?"
Lý Dục Thần cười nói: "Số điện thoại mà tôi để lại là của Lý A Tứ, tôi tên là Lý Dục Thần, là người mà Mộ Vân tiên tử mời tới."
"Hóa ra anh chính là cậu Lý nổi tiếng khắp thủ đô! Tôi tên là Quỳnh Hoa."
"Hóa ra là Quỳnh Hoa tiên tử!"
Quỳnh Hoa nhìn Lý Dục Thần mấy lần, thản nhiên cười: "Tôi là đệ tử đời thứ ba, thuộc hệ hoa. Chỉ có hệ vân đời thứ hai mới được gọi là tiên tử!"
Lý Dục Thần luôn cảm thấy ánh mắt Quỳnh Hoa nhìn anh hơi kỳ quái, nhưng giống như không có ác ý.
"À, hóa ra là xếp thế hệ như thế, như vậy phía trên hệ vân là hệ nguyệt à?" Anh hỏi.
"Đúng vậy, nhưng hệ nguyệt đã rất già, bây giờ chỉ còn lại Nguyệt Tiên Tử."
Quỳnh Hoa vừa nói, chợt "a" một tiếng rồi bụm miệng: "Đáng chết! Đáng chết! Sao tôi có thể nói Nguyệt Tiên Tử già chứ!"
"Nguyệt Tiên Tử rất đáng sợ sao?"
"Cũng không phải, nhưng nói tiền bối già thì cũng không tôn trọng lắm. Huống chi Nguyệt Tiên Tử còn là đại mỹ nhân!" Lúc nói đến ba chứ đại mỹ nhân, Quỳnh Hoa nhìn chằm chằm Lý Dục Thần trong một các chớp mắt: "Anh đã gặp Nguyệt Tiên Tử chưa?"
Lý Dục Thần lắc đầu một cái.
“Ồ, không phải lần trước anh đã đến gặp rồi sao? Tôi còn tưởng anh đã gặp rồi!" Quỳnh Hoa nói: "Đàn ông chỉ cần nhìn Nguyệt Tiên Tử một cái là không thể quên được. Năm đó Nguyệt Tiên Tử làm chưởng môn, cửa núi Vương Ốc suýt bị các tu sĩ trong thiên hạ làm hỏng!"
Lý Dục Thần tin tưởng lời Quỳnh Hoa nói là sự thật, nhưng vừa nghĩ tới lời Cung Nhân Lạc nói, Nguyệt Tiên Lăng chính là Diệp Tiễn Lâm, bản thể là một người đàn ông thì anh lại thấy buồn nôn.
Nhưng Quỳnh Hoa lại không ngừng lảm nhảm nói đến Nguyệt Tiên Lăng, cả đường đi vẫn luôn nói Nguyệt Tiên Tử xinh đẹp như thế nào, còn không ngừng nhìn sắc mặt Lý Dục Thần, giống như đang cố ý làm anh chán ghét.
"Cô nói một chút về chưởng môn Mộ Vân tiên tử đi." Lý Dục Thần chỉ có thể đổi chủ đề.
"Mộ Vân tiên tử cũng là một người đẹp!"
Quỳnh Hoa như chỉ biết dùng từ đẹp và không đẹp để miêu tả người khác, khiến cho Lý Dục Thần thiếu chút nữa nghĩ rằng mình đi tới tụ điểm giải trí buôn chuyện.
Tóm lại, ở trong miệng Quỳnh Hoa, phái Vương Ốc không có ai không đẹp.
"Cô cũng là một người đẹp." Lý Dục Thần nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất