Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 

 


“Vậy đệ có biết đã có hơn mười môn phái đã khiếu nại lên Thiên Đô, nói rằng đệ truyền bá tà đạo, làm nhiễu loạn lòng người. Hiện giờ sư phụ đã vào Vạn Tiên Trận, Đại sư huynh tạm thời thay mặt chưởng môn, đệ là đệ tử của Thiên Đô. Giờ đây phải đối mặt với miệng lưỡi thiên hạ, đệ nói xem, Đại sư huynh phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ mặc kệ mọi chuyện?”  

 

Hướng Vãn Tình chỉ muốn chấn chỉnh lại Lý Dục Thần, giọng điệu lo lắng.  

 

“Đệ cũng biết, những môn phái có thể cáo trạng lên Thiên Đô đều là những môn phái lớn trong Huyền Môn, hơn nữa, cả những lão quái vật cả trăm năm chưa từng xuất hiện, lần này cũng ra mặt, tuổi tác hay bối phận có khi còn lớn hơn cả Đại sư huynh của đệ đấy. Danh tiếng của họ như vậy, Đại sư huynh không thể không nể mặt. Cộng thêm cả những lời nói của đệ, rồi xuất thân của đệ nữa…”  

 

Hướng Vãn Tình muốn nói nhưng lại thôi.  

 

Lý Dục Thần đáp: “Chính vì chuyện xuất thân của đệ nên đệ mới càng không thể quay về bây giờ được. Đệ cần phải làm rõ mọi chuyện, chỉ là không ngờ được có nhiều vị tiền bối trong Huyền Môn đồng thời xuống núi như vậy, xem ra bầu trời này sắp thay đổi rồi…”  

 

Hướng Vãn Tình vội la lên: “Đệ vẫn còn tâm trạng để quan tâm trời xanh có thay đổi hay không à, đệ có từng nghĩ đến, nếu lần này không quay về, hậu quả về sau sẽ là gì không?”  

 

“Đại sư huynh sẽ trục xuất đệ ra khỏi sư môn, sau đó phát Thiên Đô Lệnh, thông báo rằng đệ là ma, cả thiên hạ cùng nhau tiêu diệt!” Lý Dục Thần đáp.  

 

Hướng Vãn Tình lại lắc đầu, nói: “Đại sư huynh không vô tình đến mức ấy đâu. Lần này huynh ấy để cho Đông Phương truyền lệnh cho đệ, chỉ muốn đệ quay trở về núi nhận phạt, chưa hề nói muốn trục xuất đệ. Có lẽ Đại sư huynh đang muốn bảo vệ đệ? Chỉ cần đệ trở về Thiên Đô, chịu phạt hay không, ai mà quản được nữa?”  

 

“Nhưng nếu bây giờ đệ không về, tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, đệ không tuân theo Thiên Đô Lệnh. Sau này lỡ như có chuyện gì, Đại sư huynh và bọn ta đều không thể bảo vệ đệ đâu. Đến lúc ấy, cả thiên hạ đồng loạt chống lại đệ, đệ sẽ đối mặt với họ như thế nào?”  

 

“Sư tỷ, đệ hiểu ý tốt của tỷ, cũng thông cảm cho sự khó xử của Đại sư huynh. Sư phụ vẫn hay nói, tâm tu đạo phải vững như bàn đá, bền như trời. Tâm đạo của đệ đã định, cho dù phải đối mặt với thứ gì cũng nhất quyết không lùi bước. Tìm được đạo chân chính, tan xương nát thịt hề hấn gì?”  

 

“Lần này không phải là người bình thường nữa đâu, toàn bộ đều là những lão quái vật trăm năm rồi chưa từng ra mặt đấy! Được, cứ cho là đệ không sợ đi, vậy còn những người xung quanh đệ? Đệ quên chuyện của nhà họ Lý hai mươi trước rồi sao?”  

 

Ngực Lý Dục Thần nhói lên một cái, anh đáp: “Chính vì chuyện của nhà họ Lý hai mươi năm trước nên đạo tâm của đệ mới càng vững vàng hơn. Nếu đệ lùi một bước, những chuyện như vậy vẫn sẽ tiếp tục tái diễn trên thế gian, hàng trăm hàng triệu lần. Nhịn một lần, nhường một bước, cũng chỉ có thể tạm thời làm dịu, nhưng không thể giải quyết nguy cơ. Chỉ khi nào dũng cảm đối mặt với nó, không sợ sống chết, nhìn thẳng vào gốc rễ, thay đổi nó một cách triệt để, đến lúc ấy mới có thể ngăn bi kịch tái diễn một lần nữa.”  

 

Hướng Vãn Tình sửng sốt nhìn Lý Dục Thần, một hồi lâu sau, trong ánh mắt toát lên sự tán thưởng, kèm theo đó là một chút tiếc nuối.  

 

“Ây da, thôi được rồi, có lẽ sư tỷ không khuyên đệ được nữa, đệ trưởng thành mất rồi!” Giọng cô ấy dịu hẳn đi: “Dục Thần, nhớ kỹ lời sư tỷ dặn, nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, phải nhớ, Thiên Đô sẽ luôn là nhà của đệ! Nếu có một ngày, thiên hạ không chấp nhận đệ, vậy thì lập tức trở về. Đại sư huynh không cho đệ vào, sư tỷ mở cửa cho đệ! Cùng lắm là bị phạt thôi mà!”  

 

Lý Dục Thần cảm động, nói: “Sư tỷ yên tâm, đệ sẽ tự chăm sóc mình thật tốt!”  

 

Hướng Vãn Tình gật đầu, phất tay lên phá bỏ kết giới, rồi quay sang nói với sứ giả truyền lệnh Đông Phương: “Bỏ đi, tôi không khuyên được thằng nhóc đó, nhưng hôm nay huynh cũng không được động vào cậu ấy. Nếu muốn chạm đến sư đệ của tôi thì phải qua cửa tôi trước.”  

 

Vẻ mặt của Đông Phương vẫn như cũ, nói: “Tôi chỉ nhận lệnh truyền mệnh cho cậu ta, Đại sư huynh cũng không yêu cầu tôi bắt cậu ta về, đi hay không là tùy cậu.”  

 

Sau đó Đông Phương lại quay sang hỏi Lý Dục Thần: “Cậu thật sự làm trái lệnh, không quay về à?”  

 

Lý Dục Thần đáp: “Tôi không thể về được.”  

 

Đông Phương nói: “Được, vậy tôi sẽ về báo cáo lại. Nhưng tôi nhắc cậu một câu, nếu Đại sư huynh thay mặt chưởng môn lại ra lệnh tôi bắt cậu quay về, lúc gặp lại tôi sẽ không khách khí như vừa rồi nữa. Ngoài ra, vi phạm lệnh không quay về cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ Thiên Đô, về say có xảy ra chuyện gì, Thiên Đô có thể sẽ không bảo vệ cho cậu nữa.”  

 

“Đa tạ Đông Phương sư huynh đã nhắc nhở.”  

 

Lý Dục Thần khom người.  

eyJpdiI6Ikw2eXVaRVpjNFJLdzZcL3EyMUF5aXNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhVaXY0cEQrTFFNeG04WWtieHZFWVwvVXc1VGoydTdmdUk2WGZlVFwvY1BBM25ycVRuZ0IwUzV0Ukh3Qk5rcjhKQiIsIm1hYyI6IjQ2ODRmYjFhZDRjNjM3MzRkYTY5MTc2YzgyZjk4NDFjNWM1NzQzNDhmNjkwYTMxYWI3YjU3ZDZlY2ZmNTdjYTYifQ==
eyJpdiI6IkZadDJiMjRcL0xKWUpBc2RpbnJnXC9vUT09IiwidmFsdWUiOiJsR0pyclE0MHFYY2xzQ1lqc2tYRDFwYm9KS042cEtqdGpnVVVaZVh1WUV5UEU3TUtHZk1JcVwveXFOTkJacGZJNnZVVzd0YVVPZXRkeTZzTzZDQ3VLOUg5bUxvQmx1WjlabHZtQUQySzFSVndpQ21pSVVJZWtkczBiUkNaVGc2azNrb3hxWmRwUXBiUVJ6UFlYNVwvUURnTXhaTWljdFFYQkZIaDBZNmRMK0lzVGhJVlVzR2ZJd2U0dWRmQlhuckZGdEpod3BKNndNS0JyOHloOFpOR29vRW9yUXdaWmIwbkluNGNmTksyMGlxMDBiSmphMzlrRWRlWWE4WnpJUjZ6TThCd3pMbjk0NWxXeGhFcnhKdFllalBJbUNqM3VEN1loUXc4c2NLNFwvRjVkWUZDS2M1Q2UyNDhyUGlaNElOckdHclZ2T1NQTFBxZGJibUF5TmhSMm5HQXUyNTlsdDYrWDBCeFwvdUtIcEFcL1duND0iLCJtYWMiOiJlYmU5NDU4ODkwYjFiNzQ0MjcxZWI5ZTU1Y2IwMjhlYTI0YzVhZTQ2M2M3YTBhNmFhZDc0ZGExNTg1YzczM2Q1In0=

Ads
';
Advertisement