Trong sân đột nhiên lặng như tờ, đến cả tiếng là ngô đồng rơi xuống đất cũng trở nên rõ ràng.
Mọi người khiếp sợ nhìn lệnh bài đang phát sáng và cả con đường không rõ đích đến đang hiện lên giữa hư không.
Lý Dục Thần khụy xuống đất.
Vẻ mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt hướng về phía ánh sáng của Thiên Đô Lệnh, sâu thẳm như cái giếng cổ không lăn tăn gợn nước.
Anh im lặng một hồi lâu, cuối cùng lại cung kính dập đầu xuống đất, rồi nói: “Đông Phương sư huynh, thứ lỗi cho tôi không thể tuân mệnh.”
Sứ giả truyền lệnh Đông Phương hơi ngạc nhiên: “Cậu muốn cãi lại lệnh của sư phụ sao?”
“Không, tôi không muốn làm trái mệnh lệnh của sư phụ. Sư phụ bảo tôi xuống núi rèn luyện, tìm cơ duyên dưới hồng trần. Trước khi xuống núi, sư phụ đã nói rất rõ, bảo tôi cắt đứt hết duyên nợ với trần gian, đột phá được Tiên Thiên, rồi mới quay về Thiên Đô. Hiện giờ duyên trần chưa dứt, Tiên Thiên cũng chưa đột phá được, làm sao dám quay về núi phục mệnh chứ.”
Lý Dục Thần nói cũng không sai. Sự thật đằng sau khiến cả nhà họ Lý bị diệt môn đến giờ vẫn chưa được làm rõ, bố mẹ thì không rõ tung tích, còn sống hay đã chết cũng chẳng ai hay, quả thật là duyên trần chưa tận.
Mặc dù anh đã trải qua ba lần lôi kiếp, nhưng Tiên Thiên nguyên thần lại bị Đại sư huynh phong ấn, không tính là đã đột phá Tiên Thiên.
Sứ giả truyền lệnh Đông Phương khẽ nhíu mày, lắc lệnh bài trong tay: “Thấy lệnh bài này là như thấy Tiên Tôn! Tiên Tôn đã tiến vào Vạn Tiên Trận, bây giờ Tiên Môn là do Đại sư huynh thay Tiên Tôn quản lý. Cậu cãi lại lời Đại sư huynh, tức là đang chống lại lệnh của sư phụ.”
Lý Dục Thần đáp: “Sư phụ vẫn hay nói, Đạo đi trước sư, thấy điều thiện thì cứ đi theo. Nếu Đại sư huynh nói đúng, tôi làm sao cãi lại được? Nhưng Đông Phương sư huynh vừa rồi truyền lệnh, gán cho tôi thêm một tội danh nữa, tôi không nhận. Tôi vốn vô tội, tại sao phải quay về núi chịu phạt? Huống hồ khi Đại sư huynh phong ấn Tiên Thiên nguyên thần của tôi, huynh ấy nói rằng khi nào phá được phong ấn của huynh ấy thì hẵng quay về núi. Hiện giờ phong ấn vẫn còn đây, tôi không dám, mà cũng không thể quay về.”
“Hừ, đúng là miệng lưỡi giảo biện!” Sứ giả truyền lệnh Đông Phương nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: “Cậu thật sự không muốn làm theo lệnh, theo tôi quay về núi đúng không?”
Lý Dục Thần định đáp lại, đột nhiên có một giọng nữ yêu kiều vang lên: “Đợi đã!”
Một người phụ nữ xinh đẹp chợt hiện lên từ hư vô. Hướng Vãn Tình xuất hiện trong sân.
“Đông Phương sư huynh, huynh chờ một lát, để tôi nói với Dục Thần sư đệ mấy câu.” Hướng Vãn Tình nhìn về phía Sứ giả truyền lệnh Đông Phương, nói.
Đông Phương khẽ gật đầu.
Hướng Vãn Tình xoay người lại, giơ tay lên vẽ một vòng tròn, từ trong hư không xuất hiện một kết giới vô hình, ôm lấy cả cô ấy và Lý Dục Thần.
“Dục Thần, nghe lời sư tỷ, trở về đi, Đại sư huynh không định làm khó đệ đâu, cùng lắm cũng chỉ phạt đệ ở trong thiên diện kiểm điểm, cứ coi như là bế quan tu luyện cũng được.”
“Sư tỷ, đệ không thể quay về được. Nếu bây giờ đệ quay về, đạo tâm của đệ sẽ bị hủy mất.” Lý Dục Thần nói.
Hướng Vãn Tình nhíu mày: “Dục Thần, đệ cố chấp quá. Đệ cứ nhất quyết phải đi trên con đường đó sao? Đệ làm sao chắc chắn được đạo đệ ngộ ra là đạo chân chính? Nếu đệ sai thì sao?”
“Nếu đệ sai, tất nhiên sẽ có Thiên Đạo trừng phạt.” Lý Dục Thần ngẩng đầu lên nhìn trời: “Nhưng nếu kẻ sai là Thiên Đạo thì sao? Ai là người phạt ngài ấy?”
Cơ thể Hướng Vãn Tình không kiềm chế được mà khẽ run lên, vẻ mặt cô ấy kinh ngạc: “Dục Thần, đệ không thể rơi vào ma đạo được!”
Lý Dục Thần mỉm cười, nói: “Sư tỷ, tỷ nhìn đệ giống ma lắm sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất