Phó Giáo Sư, Yêu Em Đi - Thanh Y Dao

 

Thẩm Yến Tử son lại môi xong, bỏ cây son vào túi, nâng mắt lên thì bị người đàn ông xuất hiện trên gương dọa cô kinh hồn hét lớn.

Giây sau đó bị Thẩm Khiêm Đình cường ngạnh bịt miệng ôm vào một gian phòng vệ sinh sạch sẽ.

Thấy cô nhận ra mình rồi mới bỏ tay ra, trong lòng bàn tay đàn ông in nguyên dấu son đỏ chói lọi.

Anh cười nguy hiểm áp sát.

“Sao anh ở đây?” Cô hoàn hồn, hai mắt sáng lên hỏi ngay.

“Anh dự tiếc, câu này nên là anh hỏi em mới đúng nhỉ?” Nói rồi, anh cởi cà vạt ra bằng tốc độ tên lửa, trước ánh mắt ngờ vực của cô, Thẩm Khiêm Đình thu lại nụ cười rồi giữ chặt hai tay kéo ra sau lưng, vài giây sau đã bị anh dùng cà vạt cột chặt.

Thẩm Yến Tử trợn mắt: “Anh làm gì đó?”

“Như em thấy.” Lòng bàn tay dính son môi đưa ra trước mặt cô, anh chống một tay vào tường, một tay dừng ở đường xẻ tà của chiếc váy, chui vào trong rồi bóp eo thon một cái. “Liếm sạch vết son cho anh.”

Thẩm Yến Tử bĩu môi nghiêng mặt, cố ý không thèm làm theo lời anh, bàn tay to lớn có chút khô ráp chạy thẳng tới bộ ngực cao ngút, bóp mạnh một cái.

Bất ngờ, Thẩm Yến Tử đau đớn rên lên, người đàn ông lại bóp mạnh vài cái, giọng khàn khàn thổi vào tai cô: “Liếm không?” Lòng bàn tay hai giây sau đó được chiếc lưỡi ướt át, mềm mại ve vuốt, liếm láp. Cô nhóc liếm xong cũng không dừng lại, còn dùng răng cắn mút ngón tay giữa đeo nhẫn của anh.

Thẩm Khiêm Đình hừ trong cổ họng, yết hầu lăn mạnh, bàn tay bên trong váy áo kim sa giật phăng đi miếng dán ngực câu dẫn.

Không nói một lời nào khác, Thẩm Khiêm Đình thở nặng nề, ánh mắt đầy dục vọng quan sát khuôn mặt diễm lệ hơi ửng hồng của thiếu nữ, không báo trước mút hôn môi cô.

Môi lưỡi giao nhau, nước bọt tràn ra khỏi khóe miệng, Thẩm Khiêm Đình nuốt hết mật ngọt của người con gái vào bụng. Vòng tay ra sau cởi cà vạt cho cô.

Thẩm Yến Tử ngay lập tức ôm lấy gáy của anh, thân thể mềm mại tự dán sát vào vòm ngực nóng hừng hực của người đàn ông.

Buông tha cho bờ môi ngọt ngào, sưng đỏ của cô, Thẩm Khiêm Đình ghé bên môi cô thấp giọng: “Muốn anh hôn ngực em không?”

Cô nhóc đó chỉ cười không đáp lời, anh nhếch miệng rồi giật mạnh chiếc váy của xuống. Thân thể cô lõa lồ hiển hiện ra toàn bộ trước tầm nhìn của Thẩm Khiêm Đình.

“Quả là tài nữ của đại học G.” Dứt lời anh cúi đầu chôn khuôn mặt vào ngực cô không ngừng bú mút, một bàn tay nhồi bóp quả đồi ngút ngàng bên cạnh, tiếng rên rĩ yêu kiều của cô như kích thích anh càng muốn nhiều hơn, tiếc là không thể.

Thời điểm anh dày vò bộ ngực đẩy đà của cô, Thẩm Yến Tử cũng không quên dò tìm thắt lưng của người đàn ông, lớp quần tây nhanh lẹ được cô cởi xuống, bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn thông qua mảnh vải lót xoa xoa dương vật đã phồng lên một cục.

Thẩm Khiêm Đình căng ra, thở dồn dập, anh ngẩng mặt thẳng người, lần nữa nuốt lấy cái miệng ngọt như mật của cô: “Xoa dịu nó đi em.” Anh khàn đặc giọng dụ dỗ.

Ngay sau đó, Thẩm Khiêm Đình rên lên, anh ngước mặt, bàn tay hung hăng phủ lên mu bàn tay cô đè mạnh.

Thẩm Yến Tử dùng cả hai bàn tay mới nắm hết cây gật tím đỏ, đầy lông và thô bự của anh.

m thanh người đàn ông trong lúc hứng tình thật sự khiến Thẩm Yến Tử đê mê, cô chợt đẩy anh ngồi lên bồn cầu.

“Tiểu Yến Tử… không…ưm…” Cái đầu nhỏ chôn giữa hai chân dạng rộng của anh, miệng ướt át mút lấy dương vật sưng to.

Thẩm Khiêm Đình không nhịn được sung sướng mà rên càng lúc càng lớn, anh dựa hẳn vào bồn nước đằng sau, bàn tay phủ lên đầu cô nhấn sâu, để cái miệng nho nhỏ đó nuốt trọn cây gậy của mình.

Trước khi xuất tinh, Thẩm Khiêm Đình nhanh tay lẹ mắt kéo cô sang một bên, Thẩm Yến Tử nhìn cái mớ trắng đục phun ra như vòi phun nước từ dương vật của người đàn ông mà ngắm đến thất thần.

Xong, anh ôm cô ngồi trên đùi mình, cây gậy đã mềm xuống nhưng cô vừa chạm vào nó lại rục rịch ngẩng đầu.

Thẩm Yến Tử phụng phịu môi, đánh vào ngực anh làm nũng: “Miệng em mỏi rồi nè.”

Thẩm Khiêm Đình cười nhẹ, anh ôn nhu nâng cái cằm tinh xảo của cô lên, cả hai lại hôn nhau đắm đuối, bên trong miệng cô có chút mùi vị từ tinh dịch đàn ông, Thẩm Khiêm Đình cũng không chán chê thứ đó của mình. Hôn đến khi phòng vệ sinh có người bước vào.

Nụ hôn dịu dàng, nhẹ nhàng hơn. Thẩm Yến Tử say mê được anh xoa ngực, môi được anh càn quét.

Chợt đoạn hội thoại bên ngoài truyền vào tai cả hai.

“Lâm Khang đẹp trai thật ý, cả Thẩm tiên sinh nữa, tiếc là anh ấy đi đâu mất rồi.”

“Các cô có để ý cô gái đi cùng Lâm công tử không?”

“Có chứ, đẹp thật.”

“Hừ, như con hồ ly câu dẫn đàn ông thì có. Chắc là bạn gái mới của Lâm Khang rồi.”

“Nhưng người ta đẹp như vậy mới lọt vào mắt của Lâm công tử nha.”

Đợi một phút sau tiếng giày cao gót xa dần, Thẩm Yến Tử bị Thẩm Khiêm Đình dùng lực ra sức muốn nghiền nát hai quả đào to bực của mình.

Cô nức nở thành tiếng: “Đừng… em… hư nó mất.”

Người đàn ông hừ lạnh, giữ gáy cô hôn môi cuồng nhiệt, cây gậy tím đỏ đầy gân xanh đã hoàn toàn thức tỉnh.

Thẩm Yến Tử vì chuộc lỗi mà phải dùng miệng liếm láp, xoa dịu nó lần nữa.

Thẩm Khiêm Đình bắn lần thứ hai.

eyJpdiI6ImdxQVRDUTEyU1prWEM1M2F5dmxrS1E9PSIsInZhbHVlIjoiaG5XQmNwXC9NSnFlaWtwb1hYeSt0MzlrZmhcL0tmZmdFODRpSG9jZW04bm94K1ZVZnBMV0dnaG1keG9wWG1JSzNiUWVGYjVzQTdLUDRYUWRXQ0ljZk5DUnlheXY3OFUrN0ZIcGIxMFUzbWNQWXpOaFZcL05OOFYzT25WNXVVOUZOZ2dMRk5FUUlRT0tKNm5sUGZJN1BrcWdxOEtGQXhCQnM2Q01aU29GRUFcL0tzUnY0SFdzYzc1TUtLelwvekV4VE5pczRlZEw5TXlyV3VZQkVraTJiaDUzWEM4c1RhRkVzNGs5bXIxcGpSbDJDYXZjUjVaMExibERiRWxkK1MzYjlsSlcwWW5Iblp4eVJ1K1krK1ZXNE9oeU5ydz09IiwibWFjIjoiZDA3MTYzYTMyMzY5NGMxZGM1OWQ2ZjcyMzczNzBhY2Q2ZDY5NDliMDZiOWUyNzAwODM3YThjMDA0M2ZjMGUxNyJ9
eyJpdiI6IllSQXo0SkNBcTJwTXpoR0hEZHlNZUE9PSIsInZhbHVlIjoiNWo4VzhCb1FtMGpEVmFXTW5vMGFjclM2ZXlvWlwvZzZhODFRWThRVG95M1dJRDR1MDhmcXU2RzZmV3VaNmlNbk16aHlwb0xZUEd2NjJEMFExUkZJVGN1Nm5DU21rNm5mVjM2U05PZnNVek5HOFdGUjQza2ZLb1wvSFJ2SW9YUE4rdmNjUXRYS0l0cStQUkpxb1wvdDZWZDRvUk9OcEl2ajMxRlZOSWYrUU00YkplcDQ0Q0FQbGlscityYW5JYjY5blV2RzF3SGtNdTBjY2thMlhwS3REY2ZSdHREQm1vNHFsQVVhdEI0S0NCdjlpSGt6U2lUQTgwMURNNFIrc3h0Y0dhUnhsdzVPTVZoNXBcL2EzQVwvbmJoSE1oRTFJbDQ3N3ZBeTRhQyswYnhLdDFuMD0iLCJtYWMiOiJmMWQwMzRlYzAxYzg2NWYwNzQ4Y2VkNDE3MzI1ODhjODEzOWVmNzVkYzMxZWY1ZTU5ZjIwYTE3NDU3MjIyMDg5In0=

 

Ads
';
Advertisement