Chương 1102: Đánh nhau với Cổ Phi Dương

Cùng lúc đó, Mục Vỹ vung kiếm Khổ Tình chém một nhát. Kiếm phong lao thẳng về phía Cổ Phi Dương. Đến trình độ kiếm tâm tầng bảy ngày hôm nay, lĩnh ngộ cao thâm về kiếm thuật cũng như đủ loại kỳ ngộ trong Thần Không Bảo Động đã giúp hiểu biết của hắn về kiếm pháp lên một tầng cao mới.

Thấy Mục Vỹ vung kiếm tấn công, Cổ Phi Dương đưa tay sang hông rút một thanh trường kiếm ra.

"Ngươi cũng dùng kiếm sao?"

"Có thể kiếm pháp của ta mạnh hơn ngươi đấy!"

Cổ Phi Dương nở nụ cười tự tin và xông tới.

Hai bóng dáng lao vào đánh nhau.

Cùng thời điểm, khắp nơi trên đảo Lạc Hồn đều là hình ảnh các võ giả giao chiến với nhau.

Trong năm năm phát triển, tiêu chuẩn tuyển chọn thành viên của Huyết Minh tương đối khắt khe nên đến nay chỉ có khoảng mấy nghìn người.

May thay có thêm người của Thiên Kiếm Sơn ở đảo Huyết Sát gia nhập nên vẫn còn miễn cưỡng chống đỡ được.

Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục thế này thì nhất định các võ giả cảnh giới Vũ Tiên và cảnh giới Thông Thần sẽ không cầm cự nổi nữa.

"Giết!"

Giữa lúc ấy, một loạt tiếng hô bỗng truyền tới từ biển.

"Đảo Linh Sư thuộc bảy mươi hai hải đảo Nam Hải tới cứu viện Huyết Minh!"

"Đảo Phá Hài tới tiếp viện Huyết Minh!"

"Đảo Linh Luân tới tiếp viện Huyết Minh!"

Trong lúc nhất thời, từng tiếng gào thét vang lên nối tiếp nhau. Một đám người từ biển ồ ạt xông vào và gia nhập vào cuộc chiến.

Không ngờ trong bảy mươi hai hải đảo Nam Hải, có đến năm mươi tư hòn đảo cử người đến đây.

Những ai sinh sống tại Nam Hải đều biết rằng Huyết Minh là tổ chức quản lý gần như toàn bộ mọi hoạt động buôn bán của họ.

Nếu như Huyết Minh bị tiêu diệt thì sẽ có một lỗ hổng lớn trong chuỗi kinh doanh tại đây.

Quan trọng nhất là cùng một giá trên thị trường nhưng linh đan, linh khí được sản xuất từ Huyết Minh có phẩm chất tốt hơn so với những nơi khác thấy rõ. Năm năm qua, chính chỗ linh đan và linh khí này đã đem lại thay đổi nghiêng trời lệch đất cho bảy mươi hai hải đảo Nam Hải.

Bọn họ làm vậy không phải giúp Mục Vỹ mà là giúp chính mình.

Giả sử Huyết Minh không còn tồn tại, Nam Hải sẽ trở thành miếng mồi béo bở cho các thế lực và gia tộc lớn một lần nữa.

Sau khi cảm nhận được hạnh phúc của việc lấy lại tự do, họ nhất quyết không cho phép điều này xảy ra!

Thà liều chết đánh một trận sống mái, giành giật cơ hội sống vì Huyết Minh, vì bản thân còn hơn là lại bị người khác gọi là bọn Nam Man, bị xem như bọn đần độn và phải bán các bảo bối quý giá trong vùng biển rộng bao la của Nam Hải với giá thấp.

"Xem ra năm năm qua ngươi cố gắng thu phục nhân tâm đấy nhỉ!"

Nhìn các võ giả của bảy mươi hai hải đảo đang chạy đến, Cổ Phi Dương cười nhẹ: "Ngay cả đảo Bà La, đảo Quỷ Khô từng làm tay sai cho Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các cũng tới đây giúp ngươi! Chịu khó đấy!"

"Ăn ngay ngồi chính được lòng người!"

Mục Vỹ đáp lời: "Ta làm ăn công bằng với bảy mươi hai hải đảo nên họ đều ủng hộ ta. Nếu như núi Huyền Không các ngươi cũng công tâm như vậy thì người ta đã không gọi các ngươi là thế lực hùng mạnh nhất nhưng bằng mặt không bằng lòng rồi".

"Ăn ngay ngồi chính được lòng người?", Cổ Phi Dương phì cười, vẻ mặt hắn ta đầy chế giễu.

“Mục Vỹ, bộ ngươi là con nít mới lên ba hả?”, Cổ Phi Dương giễu cợt: "Từ trước đến nay, quy tắc của thế giới võ giả luôn là mạnh được yếu thua, kẻ mạnh có tiếng nói và có quyền lợi ban hành quy tắc cũng như thay đổi quy tắc!"

"Đương nhiên ta biết điều đó!"

Mục Vỹ vung trường kiếm lên, ngạo nghễ nói: "Vậy nên ta sẽ trở thành người mạnh nhất để ban hành quy tắc mà theo ta là phù hợp nhất".

Câu vừa dứt, hai bóng người lại lao vào đánh.

Cổ Phi Dương chính là cường giả hàng đầu đã tu luyện đến tầng mười cảnh giới Vũ Tiên, vượt qua Phong Hỏa Chi Kiếp, trong khi Mục Vỹ chỉ mới lĩnh ngộ bí ẩn của pháp tắc không gian.

Hai người giao chiến với nhau, từ đầu đến cuối Mục Vỹ luôn bị kìm kẹp gắt gao. Đây là điều quá rõ ràng.

Nhưng dù áp chế được hắn, kiếm của Cổ Phi Dương lại không tài nào phá vỡ nổi thế kiếm của Mục Vỹ.

Một tiếng keng vang lên, thanh kiếm trong tay hắn ta bị Mục Vỹ gạt ra.

Hai bóng người vừa đánh nhau đã tách ra trong chốc lát.

Nhưng lần này, Mục Vỹ lại nhìn Cổ Phi Dương và mỉm cười.

Hắn ta lên tiếng: "Mục Vỹ, ta đã nhìn thấu kiếm thuật của ngươi rồi, hiệp tiếp theo ngươi chỉ có nước chịu chết thôi!"

"Trùng hợp quá, ta cũng muốn nói câu này với ngươi!"

Nói xong, hai người nhìn nhau, bầu không khí đầy mùi thuốc súng.

Giờ đây, cả hai đều chuyển sang dùng một bộ kiếm thuật khác.

Phút chốc, kiếm của Cổ Phi Dương tỏa ra khí thế mạnh mẽ và đầy nghênh ngang.

Thanh kiếm của Mục Vỹ ở đối diện thì phát ra ánh sáng không gì sánh bằng.

Hắn biết trong Thất Vũ Quy Tiên Thuật của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ẩn chứa một loại kiếm thuật có uy thế tột bậc.

Một khi thi triển nó ra thì tất cả chỉ là không khí trong mắt người thi triển!

Kiếm thuật này thật sự rất hùng mạnh và sắc bén.

Nếu đối thủ là người khác thì chắc chắn Cổ Phi Dương sẽ thắng lợi một cách vinh quang.

Nhưng Mục Vỹ đã thấy được sự ảo diệu trong kiếm thuật của hắn ta, đương nhiên sẽ không đi theo kiếm pháp của hắn ta nữa.

Trường kiếm giương cao, Nguyên Cầu chín màu ầm ầm ngưng tụ.

Tiếng vù vù xoay quanh Nguyên Cầu chín màu, tốc độ vung trường kiếm của Mục Vỹ ngày một chậm dần.

Nhưng Nguyên Cầu chín màu bỗng nhiên hình thành lên phía trước kiếm Khổ Tình, đường kiếm chậm rãi như ẩn chứa những động tác khác nhau.

Thấy cảnh này, Cổ Phi Dương khịt mũi khinh thường, thẳng tay giết tới.

Keng...

Nhưng ngay sau đó, kiếm của hắn ta hoàn toàn dính vào trường kiếm của Mục Vỹ ngay khi chạm đến.

Đáng kinh ngạc là sau khi bị dính vào kiếm của Mục Vỹ, tốc độ của trường kiếm cũng trở nên chậm theo.

Ads
';
Advertisement