Chương 1101: Thất Vũ Quy Tiên Thuật
“Các người chẳng bảo ta không phải thiên tài, mà là yêu nghiệt với quái vật còn gì”, Mục Vỹ lách người, biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Cực Thánh Tân.
Mục Vỹ vung kiếm rồi lạnh giọng nói: “Chắc chuyện gì xảy ra trên người quái vật cũng không khiến mọi người thấy lạ đâu nhỉ?”
Sau đường kiếm ấy, Cực Thánh Tân đã biến mất.
Nhưng lúc y xuất hiện thì đã lại nhìn thấy Mục Vỹ rồi.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ giơ tay, Cửu Nguyên Cầu đã bay ra.
Cực Thánh Tân lập tức đập hai tay ra, thi triển Không Tịch Thánh Kinh - bí tịch của nhà họ Cực!
Một luồng khí tức hư vô đã bay về phía Mục Vỹ.
“Sơ suất quá đấy!”
Trông thấy hành động này của Cực Thánh Tân, Mục Vỹ chợt nói.
Phụt, không thấy Mục Vỹ có hành động gì, nhưng một đường kiếm đã xuyên qua lồng ngực của Cực Thánh Tân.
Cực Thánh Tân đã chết!
Gần như sau khi hai người mới so vài chiêu.
Nhanh đến mức khiến người ta không phản ứng lại được.
Nhưng sao chuyện này lại xảy ra?
“Cực Thánh Tân!”
Thấy Cực Thánh Tân ngã xuống rồi nổ tung, đến linh hồn thật cũng bị Mục Vỹ bóp nát, Cực Vũ Thắng đỏ lựng mặt.
“Cực Vũ Thắng, coi như tôi đáp lễ ông nhé!”
Thấy vậy, Mục Vỹ lạnh lùng nói.
Tiếp tục có cả đống người lao về phía Mục Vỹ.
Những người này đều là trưởng lão của các thế lực lớn như núi Huyền Không, Cửu Hàn Thiên Cung, ai cũng ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, thứ chín thậm chí thứ mười.
“Tránh ra!”
Nhưng lúc này đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai mọi người.
Trông thấy người đó, những kẻ đang lao tới chỗ Mục Vỹ đều khựng lại.
Cổ Phi Dương!
Một người thanh niên mặc trường sam màu xanh, mái tóc dài tung bay, thần thái phiêu dật, khí thế hào hùng, đó chính là Cổ Phi Dương!
Có tin đồn rằng Cổ Phi Dương không có bối cảnh gì, hắn ta tiến bộ đến mức này là nhờ toàn bộ vào thực lực của chính mình.
Nhưng giờ xem ra, họ Cổ của hắn ta và nhà họ Cổ của núi Huyền Không có liên quan đến nhau rồi!
“Cổ Phi Dương!”
“Mục Vỹ!”
Hai người đối mắt nhìn nhau với vẻ kiêu ngạo.
“Phi Dương!”
Lúc Cổ Phi Dương xuất hiện, Cổ Vũ Luân đã ngạc nhiên hô lên.
Cổ Phi Dương là thiên tài của nhà họ Cổ. Hiện giờ, ba thiên tài lớn của bốn gia tộc lớn là Huyền Vô Tâm của nhà họ Huyền, Bạch Tuyệt của nhà họ Bạch, Cực Thánh Tân của nhà họ Cực đều đã chết, có khả năng Cổ Phi Dương sẽ kế thừa vị trí của thiên chủ.
Hắn ta không thể bị làm sao được!
“Không được liều lĩnh!”, Cổ Vũ Luân quát.
“Con chết cũng được!”
Nhưng đáp lời Cổ Vũ Luận lại là câu nói này của Cổ Phi Dương.
Chết cũng được!
Ba chữ đơn giản này thật khí phách.
Ý của Cổ Phi Dương đã rõ, nếu không giết được Mục Vỹ thì hắn ta chết cũng được.
Ngày xưa, hắn ta đứng đầu trên bảng Thiên Mệnh, không ai ở tiểu thế giới Tam Thiên dám khinh nhờn!
Nhưng từ khi Mục Vỹ xuất hiện thì khác.
Cái gì mà thiên tài toàn diện với số một bảng Thiên Mệnh, tất cả đều là hư danh hết!
Tất cả đều do Mục Vỹ ban tặng.
Hôm nay, hắn ta sẽ cho mọi người thấy sự chênh lệch giữa hai người họ.
Dứt lời, một luồng gió nóng đã thiêu đốt cơ thể Cổ Phi Dương.
Phong Hoả Chi Kiếp!
Cổ Phi Dương đã tiến vào tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên rồi.
Trông thấy vậy, Cổ Vũ Luân cũng thở phào một hơi.
Tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên cùng thực lực và thiên bẩm vốn có của Cổ Phi Dương, lần này, Mục Vỹ chết chắc rồi.
“Xin lỗi nha!”
Mục Vỹ nhìn Cổ Phi Dương rồi nói trước.
“Ngươi xin lỗi cái gì?”
“Xin lỗi vì đã cướp hết mọi thứ của ngươi, khiến ngươi thẹn quá hoá giận!”
Đoàng!
Câu nói của Mục Vỹ như một tiếng nổ.
Cổ Phi Dương tức giận nói: “Ngươi khỏi cần xin lỗi ta! Trận chiến hôm nay, Cổ Phi Dương ta sẽ chứng minh bản thân mình, nếu thua thì chết cũng được. Còn ta mà thắng thì truyền kỳ về ngươi sẽ kết thúc tại đây!”
Cổ Phi Dương nhìn Mục Vỹ rồi bùng cháy ý chí chiến đấu.
Lúc này, không ai dám tiến lên cản hắn ta nữa.
Thân phận thế tử nhà họ Cổ của hắn ta cũng đủ để mọi người lùi bước rồi.
Vút, kiếm Khổ Tình đã xuất hiện trong tay Mục Vỹ.
Một người một kiếm là đủ rồi.
Dù Cổ Phi Dương đã tiến vào tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên, vượt qua Phong Hoả Chi Kiếp, nhưng Mục Vỹ vẫn phải liều thôi.
Không còn đường lui nữa rồi!
Vù vù…
Ngay sau đó, bảy đạo lông vũ nhiều màu xuất hiện quanh người Cổ Phi Dương, cùng với đó là các tiếng động vang lên.
“Thất Vũ Quy Tiên Thuật!”
Thấy sự biến đổi này của Cổ Phi Dương, Mục Vỹ buột miệng nói.
“Ngươi cũng biết ư?”
Thấy vậy, Cổ Phi Dương ngạc nhiên hỏi.
“Có gì đâu?”, kiếm Khổ Tình trong tay Mục Vỹ rung lên, hắn nói: “Không ngờ Thất Vũ Quy Tiên Thuật của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cũng truyền cho các người!”
“Xem ra ngươi cũng biết nhiều đấy nhỉ, đến Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cũng biết luôn!”
Sắc mặt Cổ Phi Dương dịu đi, hắn ta cười nói: “Lẽ ra ta và nhóm Bạch Tuyệt đều tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn rồi, tiếc là ba người họ đã chết, đều là người của núi Huyền Không nên ta đành phải báo thù cho họ thôi”.
Dứt lời, Cổ Phi Dương đã lao lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất