Chương 1103: Thất Vũ Hóa Thiên Kiếp

"Chuyện gì thế này!"

Khung cảnh này nói cho Cổ Phi Dương biết rằng mình không còn khống chế trường kiếm của mình được nữa.

Mà trái lại nó còn liên tục xoay tròn theo kiếm của Mục Vỹ.

Hắn ta muốn vứt kiếm nhưng không cách nào làm được.

Giờ phút này, thanh kiếm của Mục Vỹ chẳng khác gì nam châm hút chặt kiếm của Cổ Phi Dương.

"Thất Vũ Quy Tiên Thuật của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn mang ý nghĩa kiếm một khi rời vỏ chính là vô địch, tin chắc rằng sẽ chiến thắng mọi đối thủ. Ngươi lĩnh hội nó rất tốt, có thể là hoàn toàn không có lỗ hổng nào!"

Mục Vỹ vừa nhìn Cổ Phi Dương vừa chậm rãi lắc trường kiếm, cười nói: "Chỉ tiếc một chỗ là quá hoàn hảo!"

Vừa nói xong, hắn đột nhiên đẩy mạnh kiếm vào trường kiếm của Cổ Phi Dương. Khoảnh khắc ấy, tốc độ thanh kiếm trong tay Mục Vỹ bất chợt tăng nhanh.

Sau một tiếng phập, Cổ Phi Dương bị kiếm đâm vào tim, máu bắn ra ngoài dữ dội.

"Ha ha..."

Những vào lúc đó, hắn ta thình lình cười lạnh.

"Mục Vỹ, ngươi quá tự tin!"

Kiếm của Mục Vỹ đã đâm xuyên tim Cổ Phi Dương, nhưng lúc này vẻ mặt hắn ta trông không hề đau đớn chút nào mà trái lại còn nhếch mép.

Lại một tiếng phập truyền đến, Cổ Phi Dương giơ kiếm đâm vào bụng Mục Vỹ.

Cổ Phi Dương vẫn chưa chết ư!

Sao có thể!

Cảm nhận được cơn đau nhức nhối nơi bụng, Mục Vỹ rút kiếm Khổ Tình ra. Hai người nhanh chóng lùi ra sau, người thì bị đâm vào tim, người thì bị đâm vào bụng.

Mục Vỹ cứ đinh ninh Cổ Phi Dương chắc chắn phải chết sau khi trúng một nhát ngay tim của mình, sao lại chưa chết chứ?

"Ngươi thắc mắc vì sao ta không chết phải không?"

Cổ Phi Dương lau máu bên khóe miệng rồi mỉa mai cười: "Đó là vì tim ta không phải ở bên trái!"

Hắn ta chỉ vào ngực phải của mình một cách đắc ý.

Tim ở bên phải ư?

Mục Vỹ vô cùng ngạc nhiên.

Thế mà cũng gặp được người có tim nằm bên phải bẩm sinh, thật sự chẳng biết nói gì.

"Nhưng mà phải công nhận khả năng phòng ngự của ngươi tốt thật, không hổ là đã được hóa rồng. Thảo nào Huyền thúc thúc và những người khác không muốn giết ngươi mà thèm thuồng thể xác của ngươi!"

Cổ Phi Dương nhìn trường kiếm và vứt kiếm sang một bên với gương mặt tươi cười.

"Không thể không nói kiếm thuật của ngươi rất lợi hại, ta không bằng ngươi ở chỗ đó, nhưng bàn về thực lực thì ta vẫn nhỉnh hơn nên..."

Cổ Phi Dương nói chưa hết lời nhưng đã hành động.

Bảy chiếc lông vũ nhiều màu xoay quanh người hắn ta tụ lại thành một đóa hoa sen lung linh trong chớp mắt. Hoa sen bảy sắc xoay tròn và bộc phát ra vầng hào quang xa vạn trượng.

Giây phút ấy, Cổ Phi Dương buộc phải thừa nhận rằng mình hoàn toàn không có đường thắng nếu dựa vào kiếm thuật!

Nhưng hắn ta sẽ không nhận thua, thực lực của hắn ta vượt xa Mục Vỹ cơ mà!

Cổ Phi Dương tin tưởng bản thân là một cường giả hùng mạnh, từ khi sinh ra đã thế, và tiên thuật mà bản thân tu luyện cũng tiếp thêm sức mạnh cho hắn ta.

Thấy cảnh này, Mục Vỹ dứt khoát cất kiếm đi.

Tiên thuật ư?

Hắn không cho rằng tiên thuật mạnh hơn Vạn Cổ Huyết Điển của Huyết Kiêu.

Trong chốc lát, huyết khí từ từ tràn ngập quanh thân Mục Vỹ.

"Ngươi biết dùng bí pháp của đảo Huyết Sát à?", hành động của hắn làm Cổ Phi Dương ngẩn người.

"Không chỉ biết dùng mà còn dùng rất thành thạo!"

Vừa nói xong, Mục Vỹ tung một trảo.

"U Minh Quỷ Trảo!"

"Vô Tương Quỷ Thủ!"

"Đại Vô Bi Quỷ Ngâm!"

Ba đòn tấn công gần như được phát ra từ bàn tay của Mục Vỹ cùng một lúc, chúng đều mang sức mạnh to lớn hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.

Chúng nó đánh thẳng vào Cổ Phi Dương nhưng toàn bộ đều bị hoa sen bảy màu đỡ lấy.

Nhưng cùng lúc đó, hoa sen bảy màu ở trước người hắn ta nhuốm một chút màu đỏ của máu.

"Cút đi!"

Thấy hoa sen bảy màu dính máu, Cổ Phi Dương nổi cơn thịnh nộ.

Hắn ta vỗ tay phóng chân nguyên hùng hậu vào hoa sen.

Cổ Phi Dương làm vậy là để loại trừ huyết khí ra khỏi hoa sen bảy màu.

Nhưng không được!

Màu máu vẫn dính khư khư trên đó, không tài nào xóa bỏ nổi.

"Ngươi chán sống rồi!"

Cảnh tượng này làm nét mặt Cổ Phi Dương trở nên lạnh lùng, hắn ta điều khiển hoa sen bảy màu bay tới chỗ Mục Vỹ.

"Thất Vũ Hóa Thiên Kiếp!"

Sau khi Cổ Phi Dương thét lên, hoa sen bảy màu lập tức hóa thành bảy chùm sáng, toàn bộ đi xuyên qua không gian và lao về phía Mục Vỹ như sao băng.

"Huyết Mệnh Thiên Luân!"

Ở bên kia, Mục Vỹ đã chuẩn bị phản công sẵn.

Một đạo huyết luân thình lình xuất hiện trước mặt hắn.

Âm thanh choang choang choang truyền đến, bảy chùm sáng bị huyết luân ngăn trở. Mục Vỹ cũng liên tục bị đẩy lùi dưới tác động của cú va chạm dữ dội kia.

Thậm chí hai tay hắn bị cắt một đường, máu tươi rỉ ra.

Mục Vỹ biết rất rõ thân thể mình sau khi hóa rồng rắn chắc đến mức nào.

Mặc dù hiện tại hắn chỉ mới là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám nhưng kể cả Cổ Phi Dương cũng thua kém hắn về độ cứng của cơ thể.

Nhưng với độ cứng như thế mà Mục Vỹ vẫn bị Cổ Phi Dương đâm trúng, đấy là trong trường hợp đã có Huyết Minh Thiên Luân đón đỡ.

Chiêu Thất Vũ Hóa Thiên Kiếp này khiếp thật!

Ads
';
Advertisement