Chương 1088: Bùng phát xung đột

Sau khi công phá Thiên Kiếm Sơn, bọn họ để lại mười nghìn người trong đội ngũ hàng chục nghìn người vây quanh Thiên Kiếm Phong để canh giữ nơi này.

Số còn lại chia ra đóng quân trên một số ngọn núi chủ chốt của Thiên Kiếm Sơn để đề phòng có ai muốn giải cứu những người trên Thiên Kiếm Phong.

Nếu như có kẻ nào dám tới, họ có thể từ các ngọn núi ập ra tấn công, đánh kẻ tới cứu viện kia thành bánh chưng.

"Má nó!"

Thầm chửi thề, võ giả trẻ nọ đứng lên, đi tới cửa.

Phập...

Sau một tiếng phập, tên thanh niên lập tức bỏ mạng.

"Ai đấy?"

Một người mơ mơ màng màng đứng lên, hỏi.

Nhưng chưa đợi hắn ta kịp phản ứng thì mười mấy người đang nằm trong thiên điện này bị giết chết trong chớp mắt.

"Hừ, đám oắt con nhà họ Chu, ngày nào cũng nói xấu ba gia tộc lớn bọn ta, hôm nay còn quấy rối sư muội, ông đây giết mười mấy người này luôn cho bõ tức, để xem chúng làm gì được ta!"

Bóng người nọ để lại một câu rồi ẩn mình vào trong bóng đêm, biến mất.

Cùng lúc đó, võ giả nhà họ Chu tại các ngọn núi chủ chốt hoặc chết đi một, hai người, hoặc bị đẩy vào hầm phân trong lúc đi vệ sinh, hoặc bị rắn hay con gì đó cắn một phát. Rất nhiều hiện tượng kì lạ xảy ra.

Đêm nay là một đêm gà bay chó sủa.

Tiếng càm ràm, tiếng bàn tán xôn xao vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Trên Xà Tôn Phong có khoảng chừng một nghìn người đang xúm xụm lại.

"Lâm Phiêu, ngươi đừng có quá đáng, rõ ràng là người của ba gia tộc các ngươi ra tay, liệu hồn giao thủ phạm ra đây mau lên!"

"Chu Dương, ngươi có chứng cứ gì mà nói là người của ba gia tộc ta? Biết đâu mấy kẻ trên Thiên Kiếm Phong chướng mắt các ngươi nên giết con cháu trong nhà họ Chu các ngươi cũng không chừng!"

"Ngươi nói gì cơ?", đệ tử nhà họ Chu được gọi là Chu Dương quát: "Có ngon ngươi nói lại thử xem!"

"Nói lại thì nói lại, nhà họ Chu của ngươi suốt ngày nghênh ngang trịch thượng, chết thì mắc mớ gì đến bọn ta?", Lâm Phiêu cũng nổi đóa: "Chẳng lẽ nhà họ Chu nội đấu xong chết cũng đổ tội lên đầu bọn ta à?"

Chu Dương tức run người.

"Được, ngươi giỏi lắm, ta sẽ cho ngươi biết mặt!"

Chu Dương lập tức cho người đỡ một người thanh niên toàn thân thấm đẫm máu ra, sau đó hét: "Chu Nguyên Lăng, nói đi, là ai đã giết tiểu đội các ngươi?"

"Người của ba gia tộc lớn!"

Dễ thấy giờ đây thanh niên đang thoi thóp thở, mặc dù bị chém một nhát ngay ngực nhưng vẫn chưa trúng tim nên mới còn sống đến bây giờ.

Thanh niên nói với giọng yếu ớt: "Tên đó tưởng đã diệt toàn bộ tiểu đội bọn ta nhưng không ngờ ta vẫn còn sống. Trước khi đi, hắn còn nói một câu rằng người của nhà họ Chu ta trêu đùa một nữ tử trong gia tộc hắn, đáng chết!"

"Khốn nạn!"

Lời khai của thanh niên làm Chu Dương hoàn toàn phẫn nộ.

"Lâm Phiêu, ngươi còn gì để nói không?"

Chưa đợi Lâm Phiêu lên tiếng, một người thanh niên đứng ra, lạnh giọng quát: "Nói không chừng là bọn Thiên Kiếm Phong cố ý châm ngòi ly gián đấy. Chu Dương, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, ngươi đừng ngậm máu phun người nữa!"

"Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng?"

Chu Dương vô cùng giận dữ, điên tiết xông đến: "Thạch Kiến, ngươi còn dám nói đợi đến khi điều tra rõ ư? Rõ ràng sư đệ của ta đã nghe được câu nói đó, sao có thể là giả được? Hung thủ giết người đâu có ngờ sẽ để sót mất một người!"

"Chu Dương, ngươi tưởng ba gia tộc lớn bọn ta nhu nhược chắc?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Chu Dương cười khẩy: "Ba gia tộc lớn có liên kết lại với nhau thì thực lực cùng lắm cũng bằng một nửa nhà họ Chu thôi!"

"Nhất là nhà họ Thạch, đúng là chả ra gì, lại còn Tịch Diệt Chiến Lôi nữa chứ. Tịch Diệt Chiến Lôi có làm nên tích sự gì không? Có mỗi trận pháp hộ phong của một ngọn núi thôi mà cũng không phá hủy được!

"Ngươi chán sống rồi!"

Là con cháu của một gia tộc, niềm tự hào gia tộc luôn là thứ quan trọng nhất trong lòng họ.

Bây giờ lại nghe Chu Dương trào phúng một cách thậm tệ như thế, Thạch Kiến nhịn được mới là lạ.

Gã gầm lên một tiếng rồi xông đến.

"Thẹn quá nên giận hay là bị vạch trần nên không chối cãi được đây?", Chu Dương thét gào: "Các thành viên trong nhà họ Chu, bị một gia tộc ngu xuẩn như thế xem thường, các ngươi nuốt trôi được cục tức này sao?"

"Không!"

"Cùng ta giết chúng!"

Sau tiếng gầm của Chu Dương, ba gia tộc lớn và những người trong nhà họ Chu lập tức lao vào chém giết nhau.

Ban đầu cuộc chiến trên Xà Tôn Phong vốn chỉ có khoảng một nghìn người, nhưng từ khi tin tức được truyền đi khắp nơi, các đệ tử đóng quân trên những ngọn núi khác cũng nảy sinh mâu thuẫn và cãi vã nhau, thậm chí lần lượt gia nhập vào cuộc chiến.

Nhưng dù gì ba gia tộc lớn vẫn chiếm ưu thế hơn về số lượng, tuy đệ tử nhà họ Chu thoạt nhìn mạnh hơn chút đỉnh nhưng đối thủ đông một cách áp đảo nên vẫn không đấu lại.

Số lượng ngày một tăng, từ đầu những người có mặt trong trận chiến gay gắt này không dám giết người, nhưng sau khi có một người bỏ mạng thì ai nấy đều phóng sát khí ra.

Cuộc chiến tiếp tục diễn ra, tất cả mọi người đều lao vào chém giết.

Cùng lúc đó, lần lượt có người trở về Thiên Kiếm Phong.

Quảng trường của Thiên Kiếm Phong vẫn ngập tràn tiếng cười và tiếng nói chuyện nhưng lần này là thật.

"Mục minh chủ!"

Những người quay về thấy Mục Vỹ đều chắp tay chào hắn.

"Sao rồi?"

"Đúng như ngươi đoán, bọn ta chỉ động tay chân chút thôi mà ba gia tộc lớn và nhà họ Chu đã đánh nhau rồi!"

"Thật ra cũng không trách bọn chúng được. Hơn nửa tháng qua, bốn gia tộc lớn ở tại đây xảy ra không ít tranh chấp, tranh giành núi này, tranh giành bảo bối sau khi giết một số đệ tử Thiên Kiếm Sơn chúng ta rồi cướp từ họ này. Xung đột lớn lắm!"

"Lần này xem như nhờ có những người đã chết nên mồi lửa này mới bùng phát, ngoài ra cũng phải kể đến ảo trận của Mục minh chủ đã khiến những kẻ đó tự động bỏ qua chúng ta! Lợi hại thật!"

Mọi người trò chuyện với nhau rôm rả, ai nấy đều cười thật vui vẻ.

Trả thù xong đúng là sảng khoái quá chừng!

Ads
';
Advertisement