Chương 1078: Trận pháp hộ phong

Tiêu rồi!

Bọn họ tiêu đời rồi!

Chẳng còn ai cứu được họ nữa!

Thiên Ngọc Tử biết chuyện Mục Vỹ chế tạo được cả một trận pháp vĩ đại như Huyền Minh Tru Tiên Trận. Thành tựu trận đạo của hắn nói cao hơn ba tông lão của Vạn Trận Tông cũng không ngoa.

Thế mà giờ đây ngay cả Mục Vỹ cũng bó tay, xem ra không bảo vệ được Thiên Kiếm Phong rồi!

Nhưng câu nói tiếp theo của hắn làm Thiên Ngọc Tử sửng sốt.

"Chín trăm chín mươi chín trận pháp khác trên ngọn núi đều đã bị hư hại, không sửa chữa được, dù có tài giỏi đến mấy thì cũng không sửa nổi đâu, phải dựng lại thôi. Cơ mà ta có cách phục hồi, thậm chí là tăng cường sức mạnh cho trận pháp hộ phong trên Thiên Kiếm Phong đấy!"

Vừa nghe thấy lời này, Thiên Ngọc Tử trừng mắt nhìn Mục Vỹ một cách bực bội.

"Thằng quỷ, ta bảo cậu sửa chữa trận pháp hộ phong này thôi chứ ai bảo sửa toàn bộ trận pháp hộ sơn của Thiên Kiếm Sơn đâu!"

Thiên Ngọc Tử dở khóc dở cười, mắng Mục Vỹ.

"À, thế thì dễ rồi!"

Mục Vỹ gật đầu, lại gần chín mươi chín thanh kiếm.

Giờ phút này có mười mấy thanh trong số chín mươi chín thanh kiếm đã bị nứt nẻ, dễ thấy chúng từng bị tấn công dữ dội. Trận pháp này bắt đầu lung lay rồi.

Mục Vỹ đi vào khu vực cắm chín mươi chín thanh kiếm rồi lật tay. Hàng loạt trường kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Toàn bộ những thanh kiếm có hình dáng khác nhau này đều là thánh khí tuyệt phẩm do Mục Vỹ luyện chế.

Hiển nhiên lúc này hắn định thay thế chỗ kiếm bị phá hỏng bằng thánh khí tuyệt phẩm trong tay để chống đỡ cho trận pháp tiếp tục vận chuyển.

Thiên Ngọc Tử cũng biết đến phương pháp này chứ.

Nhưng ông ta không thể làm vậy được.

Vì người của bốn gia tộc lớn cứ công kích ở bên ngoài, ông ta hoàn toàn không có thời gian để đổi kiếm.

Nếu như Mục Vỹ thay kiếm ngay lúc này thì trận pháp hộ phong sẽ bị phá vỡ mất!

"Vỹ huynh, người của bốn gia tộc lớn tấn công liên miên đấy!"

"Ta biết!"

Mục Vỹ nghe thấy lời nhắc nhở của Chu Tử Kiện nhưng vẫn không dừng lại. Hai tay hắn tung chưởng làm tiếng leng keng leng keng cất lên, hơn mười thanh kiếm nát bươm chấn động, bị đẩy ra khỏi vị trí trong chớp mắt.

Ngay sau đó, Mục Vỹ lại hạ tay xuống, mười mấy thanh trường kiếm quanh người hắn nhanh chóng cắm vào mấy chỗ còn trống!

Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong chốc lát, hoàn toàn không ngắc ngứ chút nào.

Trên Thiên Kiếm Phong chỉ xảy ra một tiếng nổ ầm vang rồi trở về với bầu không khí tĩnh lặng như cũ.

Xong rồi?

Thành công rồi à?

Khung cảnh này làm hai cha con trợn mắt há hốc mồm.

Có vậy thôi ư?

Lúc nãy Mục Vỹ làm thế nào?

Lòng Thiên Ngọc Tử cực kỳ rúng động, ông ta biết đám người thuộc bốn gia tộc ngoài kia vẫn chưa dừng tay, giây phút thoáng qua này đủ để bọn chúng phá hủy đại trận ngay lập tức.

Mục Vỹ đã dùng cách gì?

"Xong!"

Mục Vỹ xoay người nhìn hai cha con, lên tiếng: "Trận pháp sửa xong rồi đấy, nhưng chỉ dùng mỗi trận pháp này để chống lại sự công kích của bốn gia tộc lớn thì không thực tế lắm đâu!"

"Ý cậu là..."

"Đương nhiên là củng cố lại trận pháp rồi!"

Mục Vỹ cười nói: "Nhưng ta mong rằng môn chủ và phó môn chủ sẽ giữ bí mật giúp ta!"

Câu vừa dứt, trên mặt Thiên Ngọc Tử và Chu Tử Kiện đều lộ vẻ nghiêm túc.

"Vỹ huynh, nếu huynh đã nói thế thì ta nên tặng lại lễ vật để đền ơn đáp nghĩa huynh rồi!", Chu Tử Kiện nói với giọng trịnh trọng.

"Thế thì nặng lễ tiết quá!"

"Chứ bộ tiểu tử thối nhà cậu nói vậy không thấy nặng nề hả?", Thiên Ngọc Tử mắng mỏ Mục Vỹ: "Cậu đã mạo hiểm tới đây rồi, ta với Tử Kiện cũng có phải loại người xấu xa như thế đâu. Nói vậy không lẽ mối quan hệ giữa Thiên Kiếm Sơn và Huyết Minh trong năm năm qua chỉ là nói chơi thôi sao!"

"Ta đã nghĩ nhiều rồi!"

Mục Vỹ nở nụ cười gượng gạo: "Do ta sợ hai người chịu không nổi thôi!"

"Tên nhãi này, dù gì ta cũng là chưởng môn và môn chủ của Thiên Kiếm Sơn, từng kinh qua không ít sóng to gió lớn, còn chuyện gì... Khụ khụ..."

Nhưng Thiên Ngọc Tử chưa kịp nói xong thì Mục Vỹ đã lấy một quả trứng rồng bảy màu ra.

Thiên Ngọc Tử ho sặc sụa, nghẹn họng không nói nên lời.

"Trứng rồng!"

Thấy cảnh này, cả hai người Thiên Ngọc Tử và Chu Tử Kiện đều ngây ra như phỗng.

"Đúng vậy, trứng của Thất Thải Thiên Long!"

Mục Vỹ gật đầu giải thích: "Ta lấy được quả trứng này trong hang rồng, tạm thời chưa ai biết chuyện này nên ta sợ hai vị sẽ..."

"Vỹ huynh, huynh đúng là thích làm người khác trở tay không kịp!", Chu Tử Kiện cạn lời: "Ta cứ tưởng huynh sẽ lấy Hư Tiên Khí gì ra chứ, không ngờ là trứng rồng!"

"Biết ngay mà, ta biết ngay tiền đồ của cậu rộng lớn lắm mà!", sau khi lấy lại bình tĩnh, Thiên Ngọc Tử vuốt ve trứng rồng với vẻ kinh ngạc.

"Ta sống hơn nửa đời người rồi mà vẫn chưa biết mặt mũi trứng rồng ra sao!"

Nghe hai người nói vậy, Mục Vỹ chỉ khẽ mỉm cười.

Trong lòng hắn cực kỳ tin tưởng Thiên Ngọc Tử và Chu Tử Kiện.

Ads
';
Advertisement