Chương 1077: Cậu nắm chắc phần thắng không?
“Đến đúng lúc lắm!”
Thiên Ngọc Tử nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.
Lúc này, ông ta nên nói gì? Sao ngươi đến đây? Ngươi đến tự sát à? Rõ ràng đây là mấy câu rất giả tạo.
“Đúng chỗ nào?”
Mục Vỹ mỉm cười với vẻ đùa giỡn.
“Tiểu tử, giờ ta dẫn cậu đến chỗ mắt trận nhé! Một thầy trận pháp có thể tạo ra Huyền Minh Tru Tiên Trận thì chắc đại trận hộ phong quá đơn giản với ngươi rồi!”
“Bây giờ mà chưởng môn vẫn bông đùa được à?”
Mục Vỹ cười lớn nói.
“Tiểu tử, cậu thấy ta giống đang đùa lắm à? Cái thằng này!”
Thiên Ngọc Tử vỗ vai Mục Vỹ rồi dẫn hắn ra sau đại điện.
Không biết tại sao, từ khi thấy Mục Vỹ đến, Thiên Ngọc Tử và thậm chí cả mấy trăm người ở trên Thiên Kiếm Phong đều vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tử Kiện mỉm cười bất đắc dĩ rồi đi theo.
Dưới sự chỉ dẫn của Mục Vỹ, y đã phát huy tối đa năng lực Song Thủ Kiếm. Năm năm qua, khi ngấm ngầm tranh đấu với nhà họ Thạch, Kim và Lâm, không biết y đã giết bao nhiêu người của ba gia tộc lớn này.
Y đã thăng cấp từng bước từ Thiên Kiếm Tử lên trưởng lão và tới phó môn chủ bằng thực lực của mình, thứ luôn bầu bạn với y chính là hai thanh kiếm, còn có Đoàn Cốt Quyết mà Mục Vỹ truyền cho.
Sau khi lĩnh ngộ, Song Thủ Kiếm đã giúp y đi trên con đường võ tu, môn võ kỹ này khiến cơ thể y trở nên đặc biệt và khai phá sức mạnh tới mức tối đa.
Song đến bây giờ, Chu Tử Kiện cũng không biết tại sao Mục Vỹ lại phát hiện ra điểm đặc biệt của mình.
Tuy nhiên, những điều này không quan trọng, thứ y cần là tiếp tục phát triển nhờ vào đường lối của mình.
Sau khi ba bọn họ rời đi, những người khác ở đại điện bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Sự xuất hiện của Mục Vỹ khiến sự căng thẳng tột độ của họ giảm bớt dần.
Cừu Xích Viêm mặc trường sam màu đen, buộc tóc cao, chắp tay sau lưng đứng trong đám võ giả, trong mắt y có vẻ yên tâm.
“Đến đúng lúc thật!”
Thấy ba người đó rời đi, y lẩm bẩm rồi mỉm cười như có như không.
Bây giờ, Cừu Xích Viêm cũng đã trở thành một trong các trưởng lão quyền cao chức trọng của Thiên Kiếm Sơn rồi.
Y và Chu Tử Kiện có thể coi là song long của môn phái.
Cũng chính vì vậy, nên ba gia tộc lớn càng lo lắng bất an hơn.
Mấy năm qua, các cao thủ thế hệ trẻ của gia tộc bọn họ, người thì chết, người thì tàn phế, kẻ thì bị Mục Vỹ hãm hại.
Bọn họ đang thụt lùi, còn Thiên Kiếm Sơn thì phát triển từng ngày.
Sự cách biệt này sẽ càng rõ ràng hơn sau khoảng một trăm năm nữa.
Vì thế bây giờ, họ phải bắt đầu tính kế với Thiên Kiếm Sơn.
Lý do bảy thế lực lớn có thể phát triển bền vững ở Tây Vực là vì kết thành liên minh với nhau, điểm mấu chốt quyết định cho liên minh này là sự bình đẳng. Nhưng sự trỗi dậy của Thiên Kiếm Sơn và sư tụt hậu của ba gia tộc lớn vô tình đã phá vỡ sự cân bằng này.
Chính vì thế nên ba gia tộc lớn mới buộc phải bắt tay với nhau.
Mặt khác, Thiên Ngọc Tử và Mục Vỹ đã đi ra phía sau đại điện.
Cánh cửa của một căn mật thất được mở ra, Thiên Ngọc Tử, Mục Vỹ và Chu Tử Kiện cùng đi vào trong.
Cánh cửa dần khép lại, ba người họ vừa bước vào trong thì đã có hàng loạt âm thanh vang lên.
Mục Vỹ ngây ra khi trông thấy cảnh tượng phía trước.
Căn mật thất này không lớn, chỉ khoảng một trăm mét vuông, nhưng bên trong lại như có cả một đỉnh núi.
Trên bức tường như đỉnh núi này có các thanh trường kiếm đang múa lượn.
Kiếm to, kiếm bé với đủ các hình dáng kỳ lạ, nhìn kỹ phải có đến mấy trăm thanh.
Nhưng gần một phần mười trong số các thanh trường kiếm này đều bị hỏng hóc, sứt mẻ.
Đếm kỹ lại thì chỉ có chín mươi chín thanh còn nguyên vẹn.
“Mục Vỹ, chín trăm chín mươi chín thanh kiếm mà cậu đang thấy đây chính là mắt trận của đại trận hộ sơn của Thiên Kiếm Sơn. Nhưng sau nhiều lần đỉnh núi bị hư hại, thì chỉ còn lại chín mươi chín thanh nguyên vẹn, đây chính là điểm chống đỡ cho đại trận hộ phong của Thiên Kiếm Sơn!”
“Nếu chín mươi chín thanh kiếm này bị tiêu diệt nốt thì đại trận sẽ tan ngay, Thiên Kiếm Sơn ta cũng sẽ tiêu đời!”
Thiên Ngọc Tử thở dài một hơi.
“Lần này, ba gia tộc lớn đã chuẩn bị kỹ trước khi tấn công, họ công phá bất ngờ, hơn nữa còn liên thủ với nhà họ Chu trực tiếp phá vỡ trận pháp chủ đạo của Thiên Kiếm Sơn ta, khiến ta trở tay không kịp, vì thế mới có mười ngày mà nơi đây đã loạn cào cào hết cả lên rồi”.
“Cha…”
Thấy dáng vẻ tự trách của Thiên Ngọc Tử, Mục Vỹ cười nói: “Chuyện này không trách ông được, dẫu sao tiểu thế giới Tam Thiên cũng hoà bình lâu lắm rồi, chắc các thế lực lớn cũng chán lắm!”
Nghe vậy, mắt Thiên Ngọc Tử loé lên tia sáng.
Đúng vậy, gần một nghìn năm qua, các thế lực lớn đã qua an nhàn rồi.
Nhưng nhỡ Ma tộc khơi dậy dã tâm từ lâu trong giai đoạn này thì họ biết phải làm sao?
Mình núi Huyền Không có chống đỡ nổi không?
Song, Thiên Ngọc Tử không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, trước mắt ông ta phải nghĩ cách bảo vệ Thiên Kiếm Phong đã!
Mục Vỹ từng sống ở Thiên Kiếm Sơn nên đã biết nơi này có một nghìn ngọn núi thật, Thiên Kiếm Tử, đệ tử hạt nhân, đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn thì nhiều vô kể.
Bây giờ xem ra, chín trăm chín mươi chín đại trận khác đã bị phá huỷ rồi, chỉ còn mỗi Thiên Kiếm Phong thôi.
“Mục Vỹ, cậu nắm chắc phần thắng không?”
Thấy Mục Vỹ đứng trước chín mươi chín thanh kiếm, Thiên Ngọc Tử hỏi.
Nhưng khi thấy Mục Vỹ khẽ lắc đầu thì lòng ông ta dậy sóng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất