Chương 1074: Lĩnh ngộ không gian
Sau âm thanh ấy, đầu ngón tay của Mục Vỹ xuất hiện một cấm chế không gian vuông vức trong suốt.
“Trời!”
Trông thấy vậy, Vu Vũ gấp tới độ suýt nữa bóp chết cổ trùng của mình, sau đó trợn mắt lên nhìn Mục Vỹ.
Dù không phải võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, đồng thời chưa lĩnh ngộ quy tắc không gian, nhưng Vu Vũ đã từng gặp khá nhiều cường giả ở cảnh giới này. Bước đầu tiên là có thể ngưng tụ được cấm chế không gian, mà đây là lần đầu y được chứng kiến cảnh tượng ấy.
Một lát sau, Mục Vỹ tung cấm chế không gian hình vuông to bằng ngón tay cái ra, không gian lập tức vang lên tiếng nổ.
Ngay sau đó, bàn tay hắn đã thò tay vào bên trong.
Bàn tay của Mục Vỹ đã hoàn toàn biến mất trong không khí.
“Trời ơi!”
Vu Vũ nghệt ra khi trông thấy cảnh này.
“Ngươi nghiên cứu quy tắc không gian đấy à?”, Vu Vũ kinh ngạc hỏi.
“Chỉ một chút thôi!”
Mục Vỹ cười đáp: “Lời nói của Vu tổ rất có ích, ngươi nên thử đi, sẽ có lĩnh ngộ đấy!”
Dứt lời, Mục Vỹ gập tay lại, cả cánh tay của hắn đã biến mất.
Pháp tắc không gian!
Mục Vỹ chắc chắn trong đầu.
Dù bây giờ, hắn chưa thể xuyên qua không gian, nhưng đã lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của pháp tắc không gian rồi. Từ giờ, hắn có thể dựa vào hiểu biết của mình để tấn công kẻ thù.
Điều này sẽ tạo trở ngại rất lớn cho đối thủ.
Sau khi trầm tư suy nghĩ, Mục Vỹ đứng dậy.
Có lẽ phía trước là địa giới của Tây Vực!
Hắn bỗng nhớ lại chuyện trước kia, hắn đã được Chu béo cứu ở Thiên Kiếm Sơn, tình cờ sao lại trở thành đệ tử nội môn trong phái của Bạch Đồ Gian, sau lại được giới thiệu tới chỗ của Xà tôn giả.
Sau đó suốt ngày luyện đan và khôi phục thực lực với lão già háo sắc đó.
Tiếp đó còn có sự che chở của Thiên Ngọc Tử dành cho hắn khi ở núi Thiên Tuyển.
Dù về sau, hắn đã lưu lạc đến bảy mươi hai hải đảo của vùng biển Nam Hải, nhưng Thiên Kiếm Sơn mới là nơi hắn đặt chân đến đầu tiên sau khi tới tiểu thế giới Tam Thiên.
“Phía trước là Tây Vực rồi, lần đầu tiên ta đi xa Vu tổ thế này đấy!”
Nghe vậy, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.
Tên này ngây thơ quá đi mất!
Ngày diễn ra buổi đấu giá ở Thiên Bảo Các tại thành Trung Thiên, y mặc một chiếc áo bào đen, còn dám chi mấy mấy chục tỷ để đấu giá, đã thế còn chẳng dẫn hộ vệ của Vu tộc theo, đúng là suy nghĩ đơn giản thật.
Giờ Mục Vỹ nghĩ lại mới thấy tại Vu Vũ trải đời chưa nhiều, nên không nghĩ tới chuyện đấu giá được rồi vẫn có thể bị kẻ khác cướp mất.
“Còn một đoạn nữa, chúng ta bay đi, vừa hay ta cũng lĩnh ngộ được một chút ý nghĩa của pháp tắc không gian!”
“Được!”
Vu Vũ cười nói: “Ngồi hơn một tháng, ta cũng mỏi hết cả người rồi, đúng là nên vận động một chút!”
Hai người lao ra rồi bay lên phía trước.
Núi non cảnh vật trên đường đi khác hoàn toàn với Thập Vạn Đại Sơn, điều này khiến Mục Vỹ thầm cảm thán.
Vù vù…
Song, khi hai người họ đang tiến về phía trước thì có các tiếng xé gió bất chợt vang lên.
Sau hàng loạt các tiếng động đó là một mùi máu tanh xộc lên trong không khí.
“Đừng để cô ta chạy mất, không sẽ lộ hết tin tức đấy!”
“Đuổi theo rồi giết người diệt khẩu mau!”
“Đừng vội, bắt được cô ta thì phải chơi đùa một phen đã rồi hãy giết!”
Các tiếng quát mắng vang lên, một bóng trắng lảo đảo với tốc độ chậm dần đang tiến về phía Vu Vũ và Mục Vỹ.
“Bạch Đồ Gian!”
Khi thấy toàn thân người đó dính máu, Mục Vỹ sững người.
“Mục sư huynh!”
Mặt Bạch Đồ Gian tái nhợt, như thể cô ấy phải lấy hết sức bình sinh mới có thể bay đến đây được, mà cũng chỉ có thể cố đến đây mà thôi.
Lúc trông thấy Mục Vỹ, Bạch Đồ Gian giật mi mắt rồi ngất lịm đi, sau đó rơi từ trên cao xuống.
Mục Vỹ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô ta.
Sau khi kiểm tra cơ thể của Bạch Đồ Gian một lượt, Mục Vỹ phát hiện kinh mạch trong người cô ta dường như đều đã bị cắt đứt, cô ta có thể bay đến đây đúng là kỳ tích.
“Vỹ huynh, huynh biết cô ấy à?”
“Ừm, là Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn!”
Mục Vỹ nhét một viên đan dược màu xanh vào miệng Bạch Đồ Gian rồi giao cô ta cho Vu Vũ.
“Coi chừng cô ấy nhé!”
Nói rồi, Mục Vỹ đứng lặng giữa không trung nhìn đám người đang đuổi tới.
Tên đi đầu mặc hoàng mã quái, chân đi giày vàng, eo thắt một dải lụa nạm vàng ngọc.
“Ngươi là ai?”
Lúc trông thấy Mục Vỹ, gã quát: “Chuyện của nhà họ Kim ta mà ngươi cũng dám mó tay vào ư? Cẩn thận cái mạng của ngươi đấy!”
“Ngươi là ai?”
Mục Vỹ hỏi ngược lại.
“Ngươi mù hả! Đây chính là Kim Bác Vũ - thiếu gia của nhà họ Kim, sau này sẽ trở thành trưởng tộc mà ngươi ăn nói kiểu gì thế hả?”
Lập tức có một tên tay sai đứng cạnh Kim Bác Vũ mắng nhiếc: “Mau giao người phụ nữ đó cho chúng ta, không thì các ngươi coi chừng đấy!”
“Ta đang hỏi ngươi đấy!”
Mục Vỹ không để ý đến tên râu ria kia, mà nhìn thẳng vào Kim Bác Vũ, hờ hững nói: “Nhà họ Kim, Lâm và Thạch các người đã ra tay với Thiên Kiếm Sơn rồi ư?”
“Ngươi là cái thá gì hả?”
Kim Bác Vũ nhìn Mục Vỹ rồi mắng: “Ta nói cho ngươi biết, Thiên Kiếm Sơn sắp bị xoá sổ khỏi tiểu thế giới Tam Thiên rồi, tốt nhất ngươi hãy cút đi, không đừng nói là ba gia tộc lớn, cả nhà họ Chu cũng không tha cho ngươi đâu!”
Nhà họ Chu!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất