Bất ngờ là Mục Vỹ tưởng đây là trò của núi Huyền Không, nhưng có vẻ như nhà họ Chu mới là kẻ chủ mưu.
“Xem ra là nhà họ Chu giật dây cho các ngươi hành động, ai của gia tộc họ dẫn đội lần này? Đại trưởng lão Chu Mậu à? Hay tam trưởng lão Chu Vô Năng? Tứ trưởng lão Chu Chính Ân? Hay ngũ trưởng lão Chu Trí Viễn?”
Mục Vỹ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kim Bác Vũ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Không ngờ Mục Vỹ lại biết tường tận về năm vị trưởng lão của nhà họ Chu như vậy, Kim Bác Vũ cảm thấy hơi bất an.
“Mục Vỹ!”
Mục Vỹ nhìn Kim Bác Vũ rồi đáp.
Chạy!
Dường như chỉ trong phút chốc, đám người đứng sau Kim Bác Vũ đã chạy như bay đi theo phản xạ có điều kiện.
Trái lại, Kim Bác Vũ vẫn đứng im tại chỗ bất động.
“Nghĩ chạy được không?”
Mục Vỹ lật tay, vù vù, Cửu Nguyên Cầu bùng nổ chín màu sắc rồi bay về phía đám võ giả đang chạy trốn.
Uỳnh uỳnh! Đám người quay lưng bỏ chạy đều đã chết cả.
“Giờ nói được chưa?”
Mục Vỹ nhìn Kim Bác Vũ rồi nói: “Thiên Kiếm Sơn sao rồi?”
“Đại trận của Thiên Kiếm Sơn sắp bị phá rồi, vì thế Thiên Ngọc Tử mới lệnh cho các Thiên Kiếm Tử chia nhau ra chạy trốn, chúng ta chỉ đuổi theo một trong số đó thôi”.
Kim Bác Vũ run rẩy nói: “Bây giờ chắc Thiên Kiếm Sơn đã bị công phá rồi, một mình ngươi tới đó cũng không thay đổi được cục diện đâu. Lần này, ngũ trưởng lão Chu Trí Viễn của nhà họ Chu chỉ huy, Thiên Ngọc Tử cũng không thể chống trả được!”
“Đa tạ!”
Mục Vỹ nhìn Kim Bác Vũ rồi lao nhanh đến cạnh gã, sau đó khua tay vài cái, người Kim Bác Vũ đã hoá thành tro bụi rồi biến mất.
“Vỹ huynh, cô ấy tỉnh rồi!”, Vu Vũ chợt gọi lớn lên.
“Mục sư huynh!”
Bạch Đồ Gian tỉnh lại rồi nắm chặt lấy tay Mục Vỹ, nước mắt lưng tròng.
“Mau đi cứu chưởng môn, cứu Chu Tử Kiện, cứu Thiên Kiếm Sơn!”
Mắt Bạch Đồ Gian đẫm lệ, cô ta yếu ớt nói: “Bây giờ, bọn họ đã tấn công đến núi chủ Thiên Kiếm Phong rồi! Đó chính là phòng tuyến cuối cùng, một khi nơi ấy sụp đổ thì Thiên Kiếm Sơn sẽ biến mất mãi mãi”.
“Chu Kiệt đâu?”
Thấy vẻ đau khổ của Bạch Đồ Gian, Mục Vỹ lạnh giọng hỏi.
Ngày xưa, khi hắn rơi xuống Thiên Kiếm Sơn, chính Chu Kiệt đã đưa hắn về nơi ở của mình vì thấy hắn đáng thương, sau đó còn dốc lòng chăm sóc nên Mục Vỹ mới giữ được mạng.
Sau đó, Mục Vỹ lên như diều gặp gió, Chu Kiệt cũng được làm đại chủ quản ở núi của Xà tôn giả, ngày nào cũng chạy qua chạy lại cực kỳ vui vẻ.
Mục Vỹ biết Chu béo là người tốt, nhờ việc hắn ta đã cứu Mục Vỹ nên hắn có thể nhận thấy bản tính lương thiện của hắn ta.
Kiểu người như vậy có lẽ không hợp với việc tu hành!
“Chu Kiệt…”
Bạch Đồ Gian ngây ra rồi cúi đầu nói: “Chu Kiệt bảo vệ ở núi của Xà tôn giả, nhưng Xà tôn giả đã đến đảo Lạc Hồn nên chỉ có mình hắn trông coi nơi đó!”
“Võ giả của ba gia tộc lớn nhắm vào các trưởng lão của Thiên Kiếm Sơn ta, trong đó núi của Xà tôn giả đứng mũi chịu sào, cho nên…”
“Cho nên sao?”
Mục Vỹ run rẩy hỏi.
“Họ đã cho nổ một nửa núi rồi, nhóm Chu Kiệt đều kẹt trên núi không xuống được! Mà cũng không có cơ hội xuống nữa”.
“Đáng chết!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ nắm chặt tay thành nắm đấm.
“Là do ta đã quá sơ suất!” Mục Vỹ buồn bực nói: “Lúc trước, lẽ ra ta nên bảo Chu béo đi cùng Xà tôn giả đến đảo Lạc Hồn mới phải”.
Chu béo không thích hợp với việc tu hành, thậm chí khi Mục Vỹ lên hương, hắn ta còn đi bắt nạt kẻ khác.
Song, hắn ta chỉ bắt nạt đúng người đúng tội!
Có điều, thế giới của võ giả là một nơi không coi trọng tình nghĩa!
Mục Vỹ thở ra một hơi rồi đứng dậy nhìn lên phía trước.
“Đi thôi!”
“Đi đâu?” Vu Vũ ngẩn ra.
“Thiên Kiếm Sơn!”
Dứt lời, Mục Vỹ đi trước dẫn đường.
“Khoan, khoan đã!”
Bạch Đồ Gian chợt hô lên: “Mục sư huynh, ta biết huynh tài giỏi, nhưng bây giờ Thiên Kiếm Phong đã bị vây kín không một khẽ hở, hơn nữa chưởng môn còn bảo chúng ta tách nhau chạy trốn, mục đích là thoát được ai thì hay người ấy!”
“Bây giờ, trưởng tộc Kim Ân của nhà họ Kim, trưởng tộc Thạch Phá Thương của nhà họ Thạch và trưởng tộc Lâm Động Thiên của nhà họ Lâm đều đang ở ngoài Thiên Kiếm Phong, ngũ trưởng lão Chu Trí Viễn của nhà họ Chu thì đích thân dẫn cường giả của gia tộc bảo vệ nên huynh đừng đến đó vội!”
“Chí ít cũng chờ người của Huyết Minh tới rồi hãy đi!”
Thấy dáng vẻ sốt sắng của Bạch Đồ Gian, Mục Vỹ quay người nhìn lên phía trước.
“Không chờ được nữa rồi!”
Mục Vỹ bất đắc dĩ nói: “Người tính không bằng trời tính! Giờ ta không thể chờ thêm được nữa, không thể để Thiên Kiếm Sơn có thêm đệ tử đổ máu được!”
Dứt lời, Mục Vỹ đi trước ngay.
Vu Vũ vội vàng dìu Bạch Đồ Gian đi theo.
Lần này, nếu Mục Vỹ đến chậm một bước, có lẽ Thiên Kiếm Sơn sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn mất.
Hiện giờ, hắn chỉ mong Thiên Ngọc Tử có thể cầm cự núi chủ của Thiên Kiếm Sơn là Thiên Kiếm Phong thêm một lúc nữa.
Cùng lúc đó, ở Thiên Kiếm Phong của Thiên Kiếm Sơn.
Thiên Ngọc Tử mặc trường bào màu trắng đang ngồi nghiêm nghị, nhưng mặt ông ta vừa mướt mồ hôi vừa tái mét.
Phụt, Thiên Ngọc Tử chợt hộc ra một ngụm máu như đã bị thương nặng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất