Chương 1067: Ông không được đưa huynh ấy đi

Mục Vỹ bật cười.

“Nếu ta thiếu kiên nhẫn thì Huyền Vô Tâm và Bạch Tuyệt đã chẳng chết trong tay ta!”

“Ngươi đã giết họ thì núi Huyền Không sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Dứt lời, Cực Vũ Thắng giơ tay ra, một vách ngăn không gian vuông vức đã xuất hiện giữa đôi tay của ông ta.

Ngay khi vách ngăn không gian ấy xuất hiện, nó đã mở rộng trong phạm vi ba mét.

Vù! Chiếc hộp không gian rộng ba mét đó hình thành một chiếc lồng kiên cố rồi xuất hiện ngay cạnh Mục Vỹ, sau đó nhốt hắn lại.

“Giờ ngươi còn cơ hội để lên tiếng không?”

Cực Vũ Thắng điềm nhiên nói: “Không phải núi Huyền Không không giết được ngươi, chỉ là chưa muốn mà thôi!”

Dứt câu, Cực Vũ Thắng nắm tay lại, vách ngăn không gian lập tức thu nhỏ, bắt đầu chèn ép Mục Vỹ.

Hành động này của ông ta xảy ra trong nháy mắt nên ai cũng thấy bất ngờ.

Đợi khi mọi người phản ứng lại thì phát hiện hình như mình không làm được gì cả.

Còn Mục Vỹ thì thấy một cảm giác vô lực.

Hắn quá yếu!

Dù cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy cũng có thể hãnh diện trong đám thiên tài trẻ, nhưng đụng phải cường giả đỉnh phong của các thế lực lớn thì hắn vẫn không thể phản kháng lại.

Yếu!

Hắn quá yếu!

Mục Vỹ nghiến răng, chỉ hận sao mình không mạnh mẽ hơn.

Một lát sau, da hắn bắt đầu xuất hiện các vảy rồng, những chiếc vảy đó trong rất mỏng manh, nhưng đã phủ kín tay và chân hắn.

Lúc này, Mục Vỹ đứng vững vàng tại chỗ, khi hận ý dâng lên, hắn chỉ thấy huyết mạch của mình như đang sôi trào và bùng cháy.

Cùng lúc đó, năng lực của máu rồng cũng bị kích động.

Dưới sự kích thích đó, toàn thân Mục Vỹ đã xuất hiện vảy rồng!

Vảy rồng!

Uỳnh…

Khi vảy rồng phủ kín đôi tay, Mục Vỹ tung một chưởng ra, vách ngăn không gian đó đã nổ tung ầm ầm.

Trông thấy vậy, lần đầu tiên Cực Vũ Thắng tỏ vẻ kinh ngạc.

Vảy rồng!

Sao da Mục Vỹ lại mọc vảy rồng được?

Còn Chu Thiên Sinh thì càng nhìn Mục Vỹ với vẻ sững sờ hơn.

Trong cơ thể ông ta ẩn chứa sức mạnh của Tử Huyết Kỳ Lân, nên ông ta cũng có thể hoá thú.

Nhưng ông ta không thể khống chế được hành vi này, mỗi khi hoá thú, ông ta chỉ muốn giết người.

Song, Mục Vỹ thì không!

Kiểu biến đổi của Mục Vỹ rõ ràng là bộc phát sức mạnh trong huyết mạch sau khi chịu đả kích nặng nề.

Nhưng hắn đã hấp thu máu rồng từ lúc nào?

Câu hỏi này không chỉ xuất hiện trong đầu của Chu Thiên Sinh, mà còn cả Cực Vũ Thắng nữa.

“Hoá rồng, không ngờ ngươi lại làm được, còn mọc cả vảy rồng nữa chứ!”

Cực Vũ Thắng nhìn Mục Vỹ đăm đăm rồi vui vẻ nói: “Hay lắm! Kế hoạch Huyết Thi của núi Huyền Không ta suốt mấy nghìn năm qua chưa thật sự thành công một lần nào, người thành công nhất chỉ có Thiên Vô Viêm, nhưng sau khi thức tỉnh huyết mạch của mình, hắn đã mất lý trí nên không thể coi là thành công được!”

“Còn ngươi, Mục Vỹ, ngươi đã thành công rồi!”

“Ngươi đã thực hiện được quá trình hoá rồng khó nhất, vảy rồng, mắt rồng, máu rồng, hồn rồng và xương rồng ngươi đều gom được, thế mới có thể thành công, ngươi làm được rồi!”

Cực Vũ Thắng nhìn Mục Vỹ rồi đầy kích động nói.

“Nếu vậy thì ta không giết ngươi được rồi, ta không giết ngươi nữa!”, Cực Vũ Thắng run rẩy nói: “Vì ta phải mang ngươi về núi Huyền Không, bởi ngươi chính là hàng mẫu thích hợp nhất cho việc nghiên cứu và nuôi dưỡng!”

Nói rồi, Cực Vũ Thắng bật cười khoái chí, sau đó thò một tay ra định bắt Mục Vỹ.

Cánh tay của ông ta dài không giới hạn như cây dây leo, khoá chặt lấy người Mục Vỹ.

Dù vảy rồng khiến bàn tay Cực Vũ Thắng bị chảy máu, nhưng ông ta chẳng mảy may quan tâm.

Đối mặt với ông ta, dù Mục Vỹ có phản kháng đến mấy cũng vô dụng.

Vì ông ta mạnh hơn hắn rất nhiều!

“Đưa ngươi về núi Huyền Không rồi ta sẽ nghiên cứu ngươi thật cẩn thận!”, Cực Vũ Thắng co tay lại, Mục Vỹ lập tức bay về phía ông ta.

“Không, ông không được đưa huynh ấy đi!”

Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đã vang lên.

Một bóng dáng yêu kiều bay tới.

Người đó vừa xuất hiện đã tung ngay một chưởng ra, một sợi dây dài đã quấn quanh cổ tay Cực Vũ Thắng.

Tốc độ của sợi dây rất nhanh, không ai có thể nhìn thấy rõ.

Khi sợ dây ấy quấn quanh cổ tay của Cực Vũ Thắng rồi thì mọi người mới nhìn thấy đó không phải dây, mà là hình dáng của một con rắn.

Phía sau nó là một cô thiếu nữ có vóc dáng nổi bật, lả lướt phong tình, mái tóc dài buộc gọn phía sau, vòng eo tinh tế thắt một chiếc đai màu xanh, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu ngọc bích, gương mặt có vẻ vừa giận dữ vừa đáng yêu.

Phong Ngọc Nhi!

Lúc trông thấy người đó, Cực Vũ Thắng đã tỏ vẻ ngờ vực.

“Ta đã nói rồi, ông không được đưa Vỹ đại ca đi, nghe thấy không hả?”

Thấy Cực Vũ Thắng không chịu buông tay, Phong Ngọc Nhi hét lên, sau đó lật tay, con rắn dài quấn quanh cánh tay của Cực Vũ Thắng đã cắn ông ta một phát.

Ads
';
Advertisement