Chương 1066: Hay chúng ta cùng tự sát đi!

“Đến đúng lúc lắm!”

Thấy Chu Thiên Sinh trổ hết tài năng, Mục Vỹ nhếch miệng với vẻ đầy sát ý.

Hắn không sợ ông ta mất hết lý trí, mà chỉ lo đối phương không dám tiến lên!

Chín thanh kiếm ảo khổng lồ dàn trận, thanh kiếm ảo thứ nhất bay đi.

Bịch…

Một âm thanh va chạm mạnh mẽ vang lên.

Ngay sau đó, thanh kiếm ảo thứ hai cũng bùng nổ!

Thanh thứ ba!

Thứ tư!

Bốn đạo kiếm khí bay đi tấn công Chu Thiên Sinh, cuối cùng toàn bộ khí thế khi ông ta lao về phía trước đã biến mất.

Tiếp đến thanh thứ năm!

Uỳnh! Đạo kiếm khí thứ năm đã chém vào Hộ Thể Cương Khí của Chu Thiên Sinh.

Nhưng đây không chỉ là đòn tấn công của Mục Vỹ, mà còn là của kiếm trận sau cùng.

Thanh thứ sáu!

Bụp! Đạo kiếm khí này va chạm với đòn tấn công của Chu Thiên Sinh và hoá giải nó.

Chu Thiên Sinh chưa kịp phòng bị thì đã bị chế ngự bởi sức mạnh ấy.

Sau khi bị khống chế, ông ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ ập tới.

Ầm…

Đường kiếm khí mạnh mẽ ấy bay tới, một cảm giác chấn động dội vào, khiến người Chu Thiên Sinh nổ tung.

Thanh kiếm ảo thứ bảy!

Chu Thiên Sinh hộc ra một ngụm máu tươi.

Ông ta rất muốn chịu đựng, nhưng đạo kiếm khí này đã phá vỡ phòng ngự của ông ta rồi.

Nhưng lúc này, đạo kiếm khí thứ tám đã bay đến.

Chu Thiên Sinh không nghĩ nhiều, lập tức ngưng tụ phòng vệ để đáp trả đòn tấn công ấy.

Uỳnh! Chu Thiên Sinh lăn beo beo về phía sau.

Trông thấy vậy, sao Mục Vỹ có thể bỏ qua cơ hội tốt này, hắn lập tức chém một kiếm.

Đạo kiếm thứ chín!

Mục Vỹ tin chắc đường kiếm này có thể lấy mạng Chu Thiên Sinh!

“Mục minh chủ, sao phải tuyệt tình như vậy!”

Song, khi thấy đường kiếm ấy sắp đánh trúng người Chu Thiên Sinh, một tiếng cười khẽ chợt vang lên.

Vào lúc hỗn loạn, các bóng đen giăng kín trời, cả đại trận đã xuất hiện dao động, một bóng người đạp không xuống với khí thế bất định.

Trông thấy người đó, Mục Vỹ run lên, không nhịn được bừng sát ý.

“Xem ra ngươi có sát tâm không nhỏ với ta nhỉ!”

Người đó vừa xuất hiện đã khẽ vung tay, đạo kiếm thứ chín dừng lại ngay trước mặt Chu Thiên Sinh, sau đó biến thành các đốm sáng khắp trời rồi biến mất.

Cuối cùng thì Chu Thiên Sinh cũng yên tâm được rồi.

“Cực Vũ Thắng!”

Mục Vỹ khẽ gầm lên khi thấy người đó.

Cực Vũ Thắng - một trong bốn đại hộ pháp của núi Huyền Không!

“Mục minh chủ, lâu lắm rồi không gặp mà ngươi vẫn nhớ ta à!”

“Đương nhiên!”

Mục Vỹ hít sâu một hơi rồi mỉm cười nói: “Ta luôn nhung nhớ không quên Cực hộ pháp, lúc nào cũng nghĩ xem khi nào thì ông mới chết!”

Nghe thấy vậy, Cực Vũ Thắng chẳng tức giận, trái lại còn cười lớn nói: “Mục minh chủ cứ đùa! Ngươi chưa chết thì ta chết thế nào được!”

“À, ý ông là ta chết thì ông cũng đi theo hả?”, Mục Vỹ cười lạnh nói: “Cả hai chúng ta cùng tự sát đi, ông xem có được không? Hay là ông vẫn tiếc cái mạng chó của mình?”

“Ta không thích kiểu chết vinh còn hơn sống nhục giống Huyết Kiêu đâu, như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Rồi cũng tan biến như hư vô mà thôi!”

“Chết tiệt!”

Huyết Kiêu là nỗi đau không thể xoá nhoà với Mục Vỹ.

Chín đạo kiếm khí tiếp tục ngưng tụ, nhưng lần này còn có Cửu Nguyên Cầu xoay xung quanh chúng.

Mục Vỹ hét lên rồi lao tới.

“Trò mèo thôi!”

Trông thấy vậy, Cực Vũ Thắng bình thản cất bước, không hiểu ông ta làm gì mà chỉ vung tay một cái đã có một luồng khí kỳ lạ ập tới.

Ngay sau đó, tất cả đòn tấn công của Mục Vỹ đều biến mất.

Bấy giờ, Mục Vỹ chỉ thấy mình đã mất khống chế với cả cục diện nên trở nên rất nhếch nhác.

Ngay sau đó, chín đạo kiếm khí cuốn một vòng về phía Mục Vỹ.

“Băng Hoàng Ấn!”

Vào lúc mấu chốt, Tần Mộng Dao tiến lên, một con Băng Hoàng dài mấy trăm mét đã xuất hiện trước chín đạo kiếm khí, toàn thân nó toả ra khí tức lạnh lẽo màu lam nhạt.

Băng Hoàng và các đạo kiếm va chạm với nhau, Băng Hoàng kêu lên đau đớn, còn chín đạo kiếm đã cắm vào cơ thể nó rồi nổ tung.

Tần Mộng Dao kêu hự rồi lùi lại một bước.

“Dao Nhi, không sao chứ?”

“Muội không sao!”

Tần Mộng Dao mỉm cười nói: “Có hộ giáp huynh cho muội rồi mà!”

“Ừm!”

Cực Vũ Thắng là cường giả đỉnh phong cảnh giới Sinh Tử, mà những cường giả đạt đến cảnh giới này ở tiểu thế giới Tam Thiên chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên là cảnh giới cao nhất của các cường giả, mà cảnh giới Sinh Tử còn đẳng cấp hơn.

Bốn đại hộ pháp của núi Huyền Không đều ở cảnh giới này!

Còn thiên chủ Huyền Thiên khéo còn lợi hại hơn!

“Mục Vỹ, phe cánh của ngươi còn yếu mà đã dám ngông cuồng, cứ thế thì sớm muộn gì ngươi cũng chết thôi!”, Cực Vũ Thắng cười nói.

“Ha, ta không phải người quá giỏi giang gì, nhiều chuyện ta có thể nhẫn nhịn được, nhưng riêng mối thù với núi Huyền Không thì ta sẽ không bao giờ quên!”

“Ngươi vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy!”

“Thiếu kiên nhẫn ư?”

Ads
';
Advertisement