Tuy nhiên, chỗ kiếm khí này không thể gây ra vết thương chí mạng cho Chu Thiên Sinh.

Chỉ cầm chân ông ta được mà thôi.

Nhưng còn những đệ tử khác thì không may mắn như thế!

Trừ các trưởng lão và hộ pháp có thực lực trên tầng bảy cảnh giới Vũ Tiên thuộc ba thế lực lớn, đám đệ tử còn lại chỉ biết oằn mình ra chịu đựng những luồng kiếm khí kia.

Trong chốc lát, bốn cao thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng mười là Hàn Doãn, Chu Thiên Sinh, Bạch Tình Thiên và Huyền Ngọc Đức đều bị mắc kẹt trong trận pháp, tuy không đến nỗi bị thương nhưng trong tình huống chịu thêm sự công kích từ nhóm Hắc Lân, Tập Lung, bọn họ không còn sức để bảo vệ những đệ tử khác.

Ngặt nỗi đám đệ tử không mạnh bằng họ. Vốn dĩ họ đã không chống lại nổi kiếm trận Cửu Cửu Quy Nhất này, cộng thêm việc bị người của Huyết Minh và thánh địa Huyền Nguyệt tấn công nên kết quả ra sao không cần phải nói nữa.

Tình thế đảo ngược trong nháy mắt!

Bọn Huyền Ngọc Đức có tính đến khả năng này chứ. Trận pháp thật sự là một tai họa ngầm cần tiêu diệt.

Thế nên bọn họ đã nhắm vào Vương Tâm Nhã từ trước, ngờ đâu trong lúc cô ta bị chế ngự, không có thời gian bố trí trận pháp thì Mục Vỹ nhảy ra phá đám.

Phá đám thôi thì không sao, đằng này Mục Vỹ còn kết một trận pháp có sức công phá lớn trong thời gian ngắn ngủi. Ai mà không hoảng hốt cho được!

Đúng là không tin nổi mà!

"Chết tiệt!"

Giờ phút này, Huyền Ngọc Đức chỉ biết trơ mắt nhìn đệ tử trong môn phái mình bị chém chết, nhưng ông ta chẳng làm gì được khác cả.

"Rốt cuộc nhà họ Lâm, nhà họ Thạch và nhà họ Kim bị gì thế, suốt dọc đường đến đây chẳng gặp được ai. Chết tiệt!", Bạch Tình Thiên bực bội hừ lạnh.

"Tám chín phần là bị Mục Vỹ giết rồi!"

Bị Mục Vỹ giết?

Bạch Tình Thiên nổi đóa quát: "Cho dù đám đó bị Mục Vỹ giết thì vẫn còn Kim Minh, Lâm Chính Anh và Thạch Châm mà? Ba người đó đều có cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, cũng bị Mục Vỹ giết thì có điêu quá không? Ba gia tộc lớn có đến hai, ba trăm người mà chết hết luôn à?"

"Chắc là chết hết rồi đấy!", Hàn Doãn đáp với vẻ cay đắng.

Ông ta không chứng kiến cái chết của Lâm Chính Anh nhưng theo như lời Lâm Chính Anh thì Kim Minh và Thạch Châm đều bị Mục Vỹ giết chết.

Đến bây giờ Lâm Chính Anh vẫn chưa xuất hiện, nhiều khả năng cũng bỏ mạng luôn rồi!

"Khốn nạn! Khốn nạn!"

Ngón tay Huyền Ngọc Đức run bần bật, ông ta vừa đề phòng những luồng kiếm khí đánh lén vừa đánh nhau với Hắc Lân.

Lúc này, nhóm Vỹ thánh sử, Tập Lung và Hắc Lân cũng biết Mục Vỹ đang điều khiển trận pháp, họ chỉ cần làm tiêu hao sức lực của ba người này là được, chẳng cần dốc hết sức chiến đấu làm gì.

"Phải chạy ngay thôi, không là cả đám kiệt sức hết!"

Huyền Ngọc Đức hô lớn, sau đó ông ta chuẩn bị mở một đường máu.

Ở phía bên kia, đám người Bạch Tình Thiên, Hàn Doãn và Chu Thiên Sinh cũng lập tức bỏ qua đối thủ của mình và xông ra ngoài trận pháp.

Nhưng làm gì có chuyện Mục Vỹ cho bọn họ cơ hội.

Để họ xông ra ngoài ư?

Vậy thì cái danh đại sư trận pháp của hắn vứt vào thùng rác được rồi!

Mục Vỹ lật hai tay. Giây lát sau, một loạt trường kiếm khổng lồ mọc lên trong trận pháp và phong tỏa bốn phía.

Khi bốn người sắp đến mép trận pháp, các trường kiếm khổng lồ chém tới.

Bị chúng tập kích, bốn người tức khắc lùi bước.

"Tức chết đi được!"

Mặt mày Huyền Ngọc Đức trắng bệch, ông ta hậm hực mắng.

Giờ đây, nỗi căm hận của ông ta đối với Mục Vỹ đã ngấm vào xương tủy, trọn đời không đội trời chung.

Con châu chấu ban đầu có thể bóp một cái là chết nay đã có thể ép họ vào đường cùng rồi.

Nhìn thấy cảnh từng đệ tử núi Huyền Không chết tại chỗ, toàn thân Huyền Ngọc Đức run như cầy sấy.

Những người này đều là đệ tử tinh anh của núi Huyền Không, họ lại bị trời giáng một cú thiệt hại nặng nề!

Thiệt hại nặng nề!

Nghĩ tới bốn từ này, Huyền Ngọc Đức tức sôi máu.

Đúng, đây chẳng phải lần một lần hai!

Ông ta không nhớ đây là lần thứ mấy nữa rồi!

"Mẹ nó!"

Huyền Ngọc Đức căm tức gầm gừ, nghiến răng một cách đau khổ và phẫn hận.

Chạy ra thì không thoát, giết thì giết không nổi, ban đầu còn định giải quyết bọn Huyết Minh và cho Mục Vỹ một bài học nhớ đời, cuối cùng thì bị chúng dạy dỗ ngược lại!

Cuộc chiến ngày càng đẫm máu, hết đệ tử này đến đệ tử khác thuộc núi Huyền Không gục ngã, đám người Huyền Ngọc Đức chỉ biết nhìn trong bất lực.

"Khỉ thật, liều thôi!"

Giờ đây Chu Thiên Sinh cũng không chịu đựng nổi nữa. Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh bùng nổ, nguồn năng lượng mênh mông và dữ dội phủ lấy Mục Vỹ.

Nét mặt Tần Mộng Dao trở nên lạnh lùng, cô cũng bùng nổ sức mạnh của thần phách Băng Hoàng, mấy quả băng cầu nổ tung ở trước mặt.

Cú bạo tạc này không thể cản trở bước chân Chu Thiên Sinh dù chỉ một chút.

Không ngờ để có thể giết Mục Vỹ, ông ta lao thẳng về phía hắn bằng mọi giá, dù cho bị Tần Mộng Dao tấn công.

"Muốn giết ta sao? Ông nghĩ rằng ta không giết được ông à?"

Mục Vỹ đanh mặt, hắn giơ hai tay lên cao và xoay tròn kiếm Khổ Tình trên đỉnh đầu. Kiếm khí vù vù ngưng tụ trong nháy mắt. Kiếm trận Cửu Cửu Quy Nhất ầm ầm bùng nổ, từng đạo kiếm khí dài mấy trăm mét bộc phát, hiện ra ở trước mặt Mục Vỹ.

Những đạo kiếm khí kia cực kỳ to lớn và hùng tráng, mũi kiếm thẳng tắp. Thanh kiếm nào cũng có sức công phá đáng gờm.

Ở đây có tổng cộng chín thanh kiếm. Quan trọng là mỗi một trường kiếm đều giống y như thật đem lại cảm giác bị kiếm chĩa thẳng vào mặt cho người nhìn.

"Chém!"

Quát một tiếng, Mục Vỹ điều khiển chín thanh kiếm lao vụt tới.

"Chém? Ngươi mà cũng đòi chém ta?"

Chu Thiên Sinh thi triển Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh của nhà họ Chu, sức mạnh của kinh mạch toàn bộ cơ thể đều bùng lên mãnh liệt, thấp thoáng đâu đây thấy được uy thế của tầng mười cảnh giới Vũ Tiên.

Bị nguồn sức mạnh này tác động, ông ta trở nên điên cuồng!

"Giết!"

Bước ra một bước, Chu Thiên Sinh không đếm xỉa đến đám người Tần Mộng Dao, Chu Á Huy đang đứng cạnh Mục Vỹ, chỉ liều mạng đâm đầu về phía hắn.

Ads
';
Advertisement