"Rõ ràng là lang vương Hắc Lân mà dám khoác lác mình là tiên thú? Là tiên thú thì biến thành hình người cho ta xem!"

Nhưng Mục Vỹ mới dứt câu thì một giọng nói ồm ồm truyền đến ngay sau đó.

"Ta lừa ngươi làm gì, ta vốn sắp chết rồi!"

Lang vương khổng lồ cao mấy trăm mét ở đối diện biến mất, thay vào đó là một người hàng thật giá thật. Mục Vỹ trố mắt ra nhìn.

Đứng trước mặt hắn là một nam tử trung niên khoảng 40 tuổi, mặc đồ đen, da ngăm nhưng đôi mắt lại sáng ngời đầy sắc bén.

Nam tử trung niên lên tiếng: "Là sói Hắc Lân cũng có thể tự tu luyện đến cấp bậc tiên thú, chẳng qua là khá trắc trở thôi!"

"May thay năm đó ta gặp đại nhân. Người thấy ta thoi thóp đáng thương nên giúp ta tăng cấp, bởi vậy ta mới trở thành tiên thú ngày hôm nay!"

Mục Vỹ ngơ ngác nhìn nam tử trung niên có vóc người cường tráng trước mắt.

"Ông đang nói đến Thất Thải Thiên Long à?"

"Đúng vậy!"

Mục Vỹ biết thánh thú có thể tu luyện lên tiên thú.

Thậm chí tiên thú tại đại thế giới Vạn Thiên còn tự hình thành một nhánh riêng, nhưng so với thần thú thì kém hơn một chút.

Chỉ có tiên thú chân chính đạt thành tựu trong tu luyện mới có thể trở thành thần thú!

Tuy nhiên, Mục Vỹ còn biết một điều rằng thực lực của bản thân tiên thú tu luyện từ cấp dưới đi lên thua xa tiên thú hùng mạnh bẩm sinh!

Cơ mà nam tử mặc đồ đen này đúng là lợi hại thật!

"Ông... lành lặn rồi à?"

Mục Vỹ nhìn nam tử áo đen với vẻ nghi ngờ.

Người này là tiên thú, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Trong tình cảnh sắp chết mà ông ta vẫn muốn liều mạng chiến đấu thì một đòn thôi hắn cũng gánh không nổi.

"Khỏi lo, giờ ngươi chém một nhát thôi cũng đủ lấy mạng ta rồi, ta không làm gì được ngươi đâu!", nam tử trung niên nở nụ cười cay đắng.

Tên loài người đang đứng trước mặt ông ta đây khá là thú vị.

"Lúc nãy ngươi nói Thất Thải Thiên Long đã cứu ngươi, vậy vì sao nó chết? Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta không biết vì sao đại nhân chết, trước đây hình như đại nhân đã trải qua một trận đại chiến khốc liệt, cuối cùng may mắn trốn thoát".

"Còn ta thì kéo dài hơi tàn nhờ được đại nhân bảo vệ, chẳng qua rốt cuộc đại nhân vẫn bỏ mạng tại đây".

"Ta mang ơn đại nhân nên mới ở đây canh giữ tất cả những thứ người để lại, bao gồm cả trứng rồng".

Dứt lời, nam tử trung niên nhìn Mục Vỹ chăm chú.

"Nói vậy là ngươi biết ta có trứng rồng?"

"Ta biết hết tất cả mọi thứ ở trong hang rồng!", người trung niên nói một cách tự tin.

Biết hết ư?

Mục Vỹ không nói nên lời trước dáng vẻ tự hào của nó: "Gì cũng biết mà để bị đánh như chó là sao!"

"Ta..."

"Dẹp dẹp dẹp, ta không muốn dông dài với ngươi. Bộ tộc Thần Long ai cũng thích của cải, ban nãy ngươi nói có thể giúp ta, vậy thì nói cho ta biết những bảo bối đó được cất ở đâu đi!"

"Giờ ta chưa thể nói cho ngươi được!"

Lang vương Hắc Lân bình tĩnh nhìn Mục Vỹ.

"Tại sao?"

"Vì ngươi sẽ không bảo vệ trứng rồng an toàn!"

Nó nói với vẻ nghiêm túc: "Ta đã hứa với đại nhân rằng sẽ trông chừng trứng rồng thật kĩ đến ngày nó trưởng thành, có thể hóa thành hình người. Tiếc thay trứng rồng chưa được ấp thì đã bị loài người các ngươi phát hiện rồi".

"Ngươi đã dung hợp với một phần linh hồn của đại nhân, chắc cũng biết yêu cầu của đại nhân với ngươi rồi!"

Mục Vỹ mỉm cười: "Ta lấy trứng rồng đương nhiên không phải để giết nó rồi!"

"Nhưng ngươi không đủ khả năng bảo vệ nó!"

Nam tử trung niên nói một cách thẳng thắn, không chút kiêng dè.

Sau một lúc trầm tư, Mục Vỹ thừa nhận mình thật sự hết đường chối cãi.

Nhưng nếu lúc này võ giả các thế lực lớn tại tiểu thế giới Tam Thiên biết trứng rồng đang ở trong tay hắn thì e là họ sẽ lập tức kéo đến Huyết Minh mất. Dù có phải trả giá đắt, bọn họ cũng nhất quyết không buông tha.

Một con thần thú có sức hút lớn như thế đấy.

Kể cả khi ở đại thế giới Vạn Thiên thì thần thú cũng là một sinh linh cao quý và vô địch.

"Ngươi nói rất đúng, vậy giờ ngươi muốn làm gì?"

"Ta sẽ giúp ngươi!"

Lang vương Hắc Lân nói một cách trịnh trọng: "Đại nhân là một người nhìn xa trông rộng. Vị kia trên người ngươi chính là đại nhân của ta, ta muốn nuôi nấng người nên ta sẽ đi theo ngươi, chính xác hơn là bảo vệ trứng rồng an toàn!"

"Đi theo ta?"

Mục Vỹ cười sặc sụa: "Vậy giờ có phải ta nên chữa trị thương thế của ngươi, sau đó cho ngươi làm tay sai để ta xưng bá tiểu thế giới Tam Thiên không đây!"

"Đúng là ngươi cần chữa thương cho ta. Ta nghĩ việc ngươi chữa thương cho ta chỉ đem lại ích lợi cho ngươi chứ không có tác hại gì đâu".

Từ đầu đến cuối, lang vương Hắc Lân luôn giữ biểu cảm nghiêm nghị.

"Ít nhất vì để bảo vệ trứng rồng, ta sẽ bảo vệ ngươi nếu ngươi bị người khác hãm hại!"

Mục Vỹ lại phá lên cười sằng sặc.

"Đại ca à, ngươi đừng có ngây thơ như thế được không?", hắn cạn lời thật sự: "Trò bịp bợm này có con nít nó tin. Hờ, ta chữa thương cho ngươi xong ngươi quay sang giết ta chứ gì?"

"Ta sẽ không giết ngươi!"

Lang vương Hắc Lân ra sức thuyết phục: "Với điều kiện ngươi không có ý đồ xấu với trứng rồng".

"Ngươi ăn gì mà ngớ ngẩn quá vậy hả?"

Mục Vỹ nổi đóa: "Nếu ta muốn làm gì trứng rồng thì đã làm ngay lúc hóa rồng rồi. Đáng ra ngươi phải biết chuyện đó chứ, chứ sao đại nhân nhà ngươi giao phó nó cho ta rồi còn chịu cho ta dung hợp linh hồn được?"

Lang vương Hắc Lân nghe hắn nói xong thì ngớ người, vốn từ nghèo nàn khiến ông ta cứng họng.

Nó thật sự không nói lại Mục Vỹ.

"Dù ngươi nói gì thì ta cũng muốn đi theo ngươi để bảo vệ trứng rồng", cuối cùng, lang vương Hắc Lân nặn ra được một câu.

Ads
';
Advertisement