Chương 1018: Tàn hồn của thần long
Một cơn đau đầu truyền tới.
Mục Vỹ dần tỉnh lại.
Chuyện gì vậy?
Hắn lắc đầu rồi nhìn quanh với vẻ kinh ngạc.
Nơi này với chỗ hắn đứng ban này hình như y hệt nhau, đều là một bãi cỏ rộng mênh mông.
Nhưng bãi cỏ này không khô héo, mà có bảy sắc màu!
Bãi cỏ bảy sắc?
Lần đầu tiên, Mục Vỹ thấy cảnh này!
“Chắc Doãn Nhi chưa vào đây đâu nhỉ!”
Mục Vỹ lẩm bẩm rồi nhìn quanh.
“Rõ ràng ta đã rất lễ độ rồi mà vẫn bị kéo vào đây vậy, haizz…”
“Rất lễ độ?”
Quy Nhất cười phá lên nói: “Ngươi cũng lễ độ quá, chưa đào mộ người ta lên, mới chỉ lật bia mộ thôi!”
“Sao ngươi lắm lời thế hả!”
“Ngươi…”
“Im đi!”
Hai người đang châm chọc lẫn nhau thì Mục Vỹ chợt bắt Quy Nhất im lặng.
“Ông đây nói thì chỉ có mỗi ngươi nghe thấy, sợ quái gì chứ!”
Quy Nhất ngẩn ra khi bị Mục Vỹ quát, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại rồi gào lên.
Lúc này, Mục Vỹ chẳng buồn để tâm đến y nữa, hắn bước lên trước quan sát bãi cỏ bất tận đến mức thất thần!
Gào…
Song đúng lúc này, bỗng có một tiếng gầm inh tai vang lên, ngay sau đó đã có một cái bóng lao tới nhanh như điện.
Đó là… một con rồng!
Một con rồng thật sự!
Thấy con rồng đó bay tới rồi bất thình lình xuất hiện trước mặt mình, Mục Vỹ đơ ra tại chỗ.
Hắn có thể làm gì khi đối mặt với một con thần long đây?
Chạy?
Không thể!
Tấn công?
Càng không có khả năng hơn!
“Không, không phải thần long!”
Nhưng khi con thần long đó bay lượn trước mặt Mục Vỹ, hắn đã ngẩn ra.
Nói đúng hơn thì đây là linh hồn của một con thần long.
Thậm chí hồn phách này còn có một chút sức mạnh của thần long.
Tuy nhiên, một chút ít này cũng đủ khiến Mục Vỹ ăn đủ rồi.
“Con người đê tiện! Ngươi đến đây làm gì?”
Nghe hư hồn của Thất Thải Thần Long hỏi vậy, Mục Vỹ bỗng phát cáu.
Kiếp trước, hắn cũng đã gặp không ít thần long và thần thú, nhưng con nào hễ mở miệng ra cũng coi con người là thứ thấp kém, còn mình mới là người nắm quyền.
Long tộc xưa nay luôn cho mình là dòng dõi cao quý nên không bao giờ coi con người ra gì!
Bây giờ cũng vậy.
“Ngươi tưởng ta muốn đến đây à? Không phải tấm bia mộ ấy đưa ta vào sao?”
Nhưng Mục Vỹ không dám nói ra miệng, mà chỉ thầm oán trách trong đầu.
Còn thật ra hắn nói là: “Ta không biết đây là nơi nào, nếu tiền bối có thể đưa ta ngoài thì ta cảm kích vô cùng!”
“Sao cơ?”
Thất Thải Thần Long nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Ta cho ngươi ba giây để cút ngay, không thì chết ở đây đi!”
Ba giây để cuốn xéo?
Mục Vỹ lập tức nổi giận.
Hắn đã rất lễ độ rồi mà con thú già này vẫn huênh hoang như mình là thần long thật không bằng!
“Dù ngươi có cho ta nửa canh giờ thì ta cũng không biết phải biến đi bằng cách nào!”, Mục Vỹ hừ nói.
“To gan gớm nhỉ! Ta thấy ngươi có ý đồ với trứng rồng nên mới tới đây thì có, chết đi!”
Thất Thải Thần Long gầm lên rồi lao tới tấn công Mục Vỹ.
Trứng rồng!
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ lập tức lên tinh thần ngay.
Nơi này vẫn là hang rồng, mà trứng rồng thì đang ở đây.
“Trứng rồng ở đâu?”
“Loài người đê tiện, ta biết ngay ngươi tới đây vì trứng rồng mà!”
Thần long rít lên nói: “Chịu chết đi, chứ đừng mơ tưởng biết được chỗ của trứng rồng!”
Thất Thải Thần Long tỏ vẻ giận dữ như chỉ muốn giết Mục Vỹ ngay nên nó lập tức lao về phía hắn.
Mục Vỹ nhanh chóng rút kiếm ra để chặn đòn tấn công từ cái đuôi của nó.
Bụp, thanh trường kiếm đã bị cái đuôi quất bay, Mục Vỹ cảm thấy người mình như một chiếc lá rụng đang bay theo gió.
“Chết tiệt!”
Trong lúc đang lơ lửng giữa không trung, Mục Vỹ thấy tàn hồn thần long lại lao tới tấn công mình.
“Chấn Động Chi Kiếm!”
Một đường kiếm khí bay nhanh đi, còn Mục Vỹ thì lùi lại, nhường cho đường kiếm ấy tấn công.
Hàng loạt tiếng động vang lên, kiếm khí Chấn Động bay vù đi.
Hư ảnh thần long lập tức bị kiếm khí quấn lấy, còn Mục Vỹ thì vội vàng tạo trận địa.
Dù hư ảnh thần long không thể xuyên qua không gian, nhưng thực lực của nó có thể sánh ngang với cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám.
Lý do là vì hình như nó đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh khiến hồn phách cực kỳ yếu ớt, từ đó chỉ phát huy được thực lực của tầng thứ tám thôi.
Nếu thế chỉ còn cách liều mạng thôi.
Vả lại, chắc chắn nó sẽ không chịu nói cho hắn biết vị trí của trứng rồng.
Đã vậy thì hắn sẽ liều một phen, đập nồi dìm thuyền luôn.
Ngay sau đó, ba tầng Lưu Ly Kim Thân đã vây quanh người Mục Vỹ.
Hiện giờ hắn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu, ba tầng Lưu Ly Kim Thân, sức phòng ngự phải nói là tăng lên đáng kể.
Ngoài ra còn có Cửu Nguyên Cầu của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí bảo vệ cơ thể nữa.
Hiện giờ, có thể nói là Mục Vỹ đã vận dụng toàn bộ hệ thống phòng ngự của mình.
Nhưng dù vậy, Mục Vỹ cảm thấy nếu bị cái đuôi rồng quật trúng thì hắn vẫn sẽ bị thương nặng.
Đuôi rồng gần như là nơi tập trung toàn bộ sức mạnh của thần long, thậm chí còn lợi hại hơn cả móng rồng!
Cái đuôi của nó quật tới khiến Mục Vỹ thấy Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí và ba tầng Lưu Ly Kim Thân của mình bây giờ chỉ như vật trang trí.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất