Ầm...
Bịch bịch...
Ầm ầm ầm...
Kiếm khí chấn động liên tục và nổ ầm ầm về phía Hàn Khưu Nhân như những làn sóng gợn.
Đợt thứ nhất, bị chặn!
Đợt thứ hai, Hàn Khưu Nhân lui về sau.
Đợt thứ ba, lượng chân nguyên chấn động kia đổ ập tới, kiếm khí hùng hậu khuấy động kinh mạch trong cánh tay Hàn Khưu Nhân. Ống tay áo rách toạt, chân nguyên chấn động xé rách luôn tay trái gã ta.
Uy thế của chiêu kiếm này lớn đến nỗi long trời lở đất!
Giờ đây, Hàn Khưu Nhân đã bị đứt hai tay, đứng sững như trời trồng. Gã ta nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy sợ hãi!
Phịch một tiếng, Hàn Khưu Nhân quỳ xuống rồi dập đầu, tiếng cộp cộp vang lên liên hồi.
"Mục minh chủ, Mục minh chủ, ta tu luyện ba trăm năm chỉ vì mong muốn đạt được thành tựu cao nhất trong võ đạo mà thôi. Xin Mục minh chủ nương tay, tha cho ta một mạng!"
Sự thay đổi đột ngột này khiến Mục Vỹ ngẩn người.
Tha cho ngươi một mạng?
Hắn cười khẩy, tiếp tục vung trường kiếm!
Âm thanh vút cao ấy làm Hàn Khưu Nhân nín thở.
Nếu hai bên đã có mâu thuẫn lớn thế này thì giết gã ta luôn cho xong!
Hơn nữa, theo như lời Hàn Khưu Nhân nói lúc nãy thì có vẻ núi Huyền Không và Cửu Hàn Thiên Cung đang ấp ủ âm mưu nào đó.
Trước đây Mục Vỹ cũng nghe ngóng được chút ít từ Hàn Ngọc.
Điều này làm hắn cực kỳ bất an.
Tiếng soạt soạt soạt vang lên. Mục Vỹ nghe thấy mấy tiếng xé gió kia bèn mau chóng rời khỏi đây.
"Là Hàn Khưu Nhân!"
Người đến có vóc người to cao, mặt đằng đằng sát khí, chính là Hàn Doãn!
Bên cạnh ông ta là một lão già.
Mục Vỹ đã quá quen mặt lão già này rồi.
Lâm Chính Anh!
Lão già này truy đuổi suốt dọc đường, không ngờ đã đến được đây rồi!
"Lâm trưởng lão, ông nói Mục Vỹ tới đây à?"
Lâm Chính Anh nói với vẻ nghiêm nghị: "Đúng vậy, lúc tới ta đã thấy các đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung chết rồi, còn một người thoi thóp thôi. Cậu ta nói rằng đã chạm trán với Mục Vỹ nên ta mới chạy tới đây, thông báo một tiếng để phó cung chủ đề phòng!"
Khốn nạn!
Nghe vậy, trong lòng Mục Vỹ thầm mắng.
Lâm Chính Anh này đúng là khốn nạn. Nếu Mục Vỹ đoán không sai thì chắc hẳn ông ta mới là thủ phạm giết mấy người kia nhưng lại đổ hết tội lỗi lên đầu mình!
"Đa tạ Lâm trưởng lão đã cho ta biết!"
Hàn Doãn chắp tay rồi nói: "Tên Mục Vỹ này đúng là hèn hạ, vô liêm sỉ, dám giết đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung ta!"
Câu vừa dứt, Lâm Chính Anh gật đầu, ra vẻ đạo mạo.
Nhưng cả hai người họ đều không phát hiện lúc này Mục Vỹ đang ẩn nấp trong đồng cỏ như đã biến thành một phần trong đó. Không ai có thể cảm nhận được khí tức của hắn.
"Trước mắt chúng ta cần đoàn kết để tìm cho ra Mục Vỹ, thế mới giết hắn được!"
"Đúng!"
Hai kẻ đầu tàu quyết định xong thì bắt tay vào chuẩn bị.
"Người của thánh địa Huyền Nguyệt cũng ở đây, mong Lâm trưởng lão hãy cẩn thận!"
"Thánh địa Huyền Nguyệt chỉ có một mình Vỹ thánh sử là khá mạnh thôi, hẳn Hàn Doãn huynh có thể cầm chân bà ta, những người còn lại không đáng lo đâu. Chúng ta hợp sức cùng nhau lục soát chỗ này, ta không tin không tìm được Mục Vỹ!"
Hàn Doãn nhìn thi thể Hàn Khưu Nhân ở dưới đất, gật đầu.
Mọi người chia ra tìm dấu vết của Mục Vỹ.
Nhưng họ đâu có ngờ hắn ở ngay đằng trước.
Đợi đến khi những người khác rời khỏi đây được một lúc, Mục Vỹ mới đứng dậy khỏi bụi cỏ.
Bia mộ nọ vẫn còn ở trước phần mộ, vừa rồi Hàn Khưu Nhân tới quá sớm nên hắn chưa kịp lấy. Việc cấp bách nhất bây giờ là lấy Cửu Linh Đoạt Thiên Bia về!
Đến trước ngôi mộ, Mục Vỹ chắp tay nói với bia mộ không chữ: "Tiền bối, dù ta không biết ngài là ai nhưng chắc hàng vạn năm trước ngài cũng là một cường giả hùng mạnh như ta khi lập bia mộ bằng Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thế này. Chết ở đây thật sự quá tiếc nuối, nhưng giờ ta phải lấy bia mộ của ngài đi, việc này còn đáng tiếc hơn. Ta thật lòng xin lỗi, mong ngài lượng thứ!"
Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, Quy Nhất rợn hết cả da gà.
Cũng là một cường giả hùng mạnh như ta?
Không hiểu Mục Vỹ đang khen người ta hay khen mình luôn!
Sau khi bái lạy vài lần, Mục Vỹ tiến lên chạm tay vào bia mộ.
Vù vù...
Nhưng đúng lúc đó, một biến cố bỗng xảy ra, Mục Vỹ vừa chạm tay vào bia mộ thì thấy dường như toàn thân đều bị nhìn thấu. Ngay sau đó, một lực hút kinh khủng phát ra từ bia mộ.
"Vỹ ca!"
Giữa lúc này, một bóng người chạy tới gần Mục Vỹ.
"Đừng tới đây!"
Người đó chính là Tiêu Doãn Nhi. Cô ấy thấy hành động kỳ lạ của hắn bèn muốn tiến lên nhưng bị quát dừng lại.
Vù một tiếng, thân thể Mục Vỹ biến mất trong tích tắc.
Tiêu Doãn Nhi do dự bay xuống. Cô ấy nhìn bia mộ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đưa bàn tay ngọc ngà ra vuốt ve bia mộ.
Trong chốc lát, hai người biến mất khỏi cung điện. Không còn dấu tích nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất