Chương 1016: Không dám ta cũng đánh

"Nhất là thiếu thánh nữ Tiêu Doãn Nhi ấy Khưu Nhân sư huynh! Nhìn dáng người và dung mạo cô ấy xem, tuy khác hẳn thê tử Tần Mộng Dao của Mục Vỹ nhưng đều đẹp không tả nổi. Quan trọng là khí chất trông cao quý thật sự!"

"Ngươi tưởng lão tử không biết chắc!"

Hàn Khưu Nhân lạnh lùng nói: "Tên khốn Mục Vỹ kia có đến ba thê tử, người thì cao quý lạnh lùng, sở hữu thần phách Băng Hoàng. Người thì thanh thuần, giọng ngọt như mía lùi. Người thì thánh khiết như sen, đôi lúc còn hoạt bát, chậc chậc... Ba nữ nhân này mà nằm trên cùng một giường, cả đời không xuống giường lão tử cũng chịu!"

"Ta cũng chịu!"

"Ngươi chịu cái đầu ngươi!"

Hàn Khưu Nhân tức tối gắt lên rồi nói: "Mà tiếc cho Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã ghê, bị Mục Vỹ ăn sạch cả rồi. Ta đoán Tiêu Doãn Nhi chắc cũng không còn trong trắng nữa, tiếc quá đi mất!"

"Khà khà, mất trinh rồi mới thú vị chứ Khưu Nhân sư huynh, chẳng biết gì thì khó dạy bảo lắm!"

"Ha ha, nói đúng đấy, qua tay người khác rồi mới xài được nhiều trò hơn, chơi mới vui hơn!"

Hàn Khưu Nhân cười phá lên, nói với ánh mắt khinh miệt: "Lần này Cửu Hàn Thiên Cung chúng ta hợp tác với các thế lực lớn để chuẩn bị thực hiện một kế hoạch lớn. Mục Vỹ chết chắc rồi! Tần Mộng Dao thì cung chủ muốn mang về làm lô đỉnh là cái chắc rồi, rút hết thần phách. Vương Tâm Nhã thì phỏng chừng Vạn Trận Tông sẽ không mặc kệ. Còn Tiêu Doãn Nhi là thiếu thánh nữ thánh địa Huyền Nguyệt, giết thì không được nhưng chơi đùa thì không thành vấn đề. Nhất là Tần Mộng Dao kia, mang thai đến ba năm vẫn chưa sinh, ta muốn xem cô ta đang mang thai cái gì!"

"Chơi đùa? Vui không?"

Nhưng Hàn Khưu Nhân vừa mới dứt lời thì một bóng dáng thình lình xông ra nhanh như chớp.

Bóng dáng này có tốc độ rất nhanh, đã thế chỉ còn mấy chục mét nữa là tiến đến sau lưng gã ta.

Ở khoảng cách ngắn như thế, cho dù Hàn Khưu Nhân đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh - Vũ Tiên tầng bảy - cũng không kịp đề phòng trước sự tấn công bất ngờ, không một chút dấu hiệu nào này.

Sau một tiếng soạt, Mục Vỹ một nhát chém đứt cả cánh tay phải gã ta.

Mà thanh kiếm hắn dùng để chém chính là kiếm Khổ Tình có cấp bậc Hư Tiên Khí.

Sau khi một kiếm này chém xuống, một ngọn lửa màu đen rực lên trên trường kiếm đốt cháy vết thương làm nó biến thành sẹo.

Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong khoảnh khắc câu nói kia vang lên.

Hàn Khưu Nhân bị mất tay phải, vừa muốn chữa trị thì cảm nhận được cơn đau nhức nhối truyền đến từ vết thương!

Nỗi đau ấy làm mặt mày Hàn Khưu Nhân trắng bệch.

Đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy nên đương nhiên gã ta cũng bất tử, tay bị chém đứt thì vẫn có thể nối liền lại được.

Nhưng sau khi một nhát chém bay cánh tay của gã ta, Mục Vỹ đã lập tức chém nó thành từng mảnh!

Đáng hận hơn là Mục Vỹ dám dùng thiên hỏa bịt kín miệng vết thương ở cánh tay, một giọt máu cũng không kịp rơi xuống!

"Khốn nạn".

Cảm nhận cơn đau day dứt nơi tay phải, Hàn Khưu Nhân nhìn Mục Vỹ như nhìn kẻ thù.

"Khốn nạn?"

Mục Vỹ giơ kiếm lên chém. Tiếng leng keng vang lên, kiếm khí bắn đến. Tên đệ tử đứng cạnh Hàn Khưu Nhân tức thì kêu gào thê lương, ngã xuống đất. Chết.

Chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng hai thôi, không đáng để hắn đặt vào mắt!

"Hàn Khưu Nhân, ba thê tử của ta ai cũng yêu kiều như hoa, nhưng đó là thê tử của ta, mắc mớ gì đến ngươi?"

Mục Vỹ vừa nghe thấy lời nói của Hàn Khưu Nhân thì giận tím người nên từ từ tiếp cận Hàn Khưu Nhân, chuẩn bị giết chết gã ta bằng một chiêu.

Tuy nhiên, Hàn Khưu Nhân này là cường giả tu luyện đã mấy trăm năm, nhát kiếm vừa rồi không thể lấy mạng gã ta nhưng chặt được một tay thôi cũng đủ rồi!

"Hừ, dám đánh lén à, sao ngươi hèn quá vậy? Có ngon thì đánh chính diện với ta đi!"

"Được thôi, giờ ta sẽ đánh chính diện với ngươi!"

Mục Vỹ vung trường kiếm lên rồi khẽ cười.

"Ngươi..."

Hàn Khưu Nhân từng gặp người vô liêm sỉ nhưng chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ đến mức như Mục Vỹ.

Đã đánh lén làm người ta bị thương, giờ còn dám nói đánh chính diện với người ta!

Còn nói với giọng đường hoàng vậy nữa chứ!

"Không dám à?"

Mục Vỹ cười khẩy: "Không dám ta cũng đánh!"

Hắn hừ lạnh rồi bước ra một bước, kiếm Khổ Tình trong tay trở nên mềm mại, uyển chuyển hết như một dải lụa.

Sự chấn động của trường kiếm làm cho chân nguyên Mục Vỹ tỏa ra cũng chấn động không ngừng.

Khoảnh khắc đó, Hàn Khưu Nhân thấy bóng người Mục Vỹ trước mắt trở nên hư ảo.

Gã ta không thể đoán được Mục Vỹ đang ở đâu.

Đây là lần đầu Hàn Khưu Nhân gặp loại kiếm pháp này.

Thật ra trước đây Mục Vỹ không biết đến kiếm pháp này, việc rèn luyện trong Thời Không Yêu Tắc năm năm đã giúp hắn ngộ ra bộ kiếm thuật.

Chính xác hơn, nó có tên là Chấn Động Kiếm Thuật!

Nghĩa là phối hợp chân nguyên với trường kiếm để tạo hiệu ứng chấn động.

Hiệu ứng này sẽ đem lại tác dụng bổ trợ cho chân nguyên.

Sự chấn động đó có khả năng gây sát thương rất lớn!

Mục Vỹ tung trường kiếm ra, nhìn Hàn Khưu Nhân với ý cười châm biếm trong mắt.

"Cút đi!"

Khẽ quát một tiếng, Hàn Khưu Nhân đưa tay thi triển tuyệt kỹ của Cửu Hàn Thiên Cung, Cửu Hàn U Minh Quyết!

Năm đó Mục Vỹ từng thấy Hàn Thiên Vũ sử dụng chiêu thức này.

Lúc đó gã có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai, thực lực rất mạnh. Cuộc chiến với Hàn Thiên Vũ chẳng khác nào đương đầu với ngọn núi hùng vĩ. Mặc dù cuối cùng Mục Vỹ đã giết được gã nhưng bản thân cũng trả giá nặng nề.

Còn hôm nay, lại đối mặt với võ kỹ này, Mục Vỹ hoàn toàn không sợ hãi dù cho Hàn Khưu Nhân có cảnh giới cao hơn mình một tầng đi chăng nữa!

Giết thẳng tay!

Chém một nhát, bóng người Mục Vỹ lao tới.

Tiếng vù vù vù vang lên, trường kiếm lại chấn động lần nữa.

Sự rung chuyển chân nguyên dữ dội từ từ lan rộng ra ngoài tạo nên sắc thái muôn màu muôn vẻ, cực kỳ xán lạn.
 

Ads
';
Advertisement