Song, Tề Du quay sang Tần Diệp ra hiệu cho người rót trà.

 

Cả ba người — Giai Tuệ Nghiên, Thanh Dạ, và Dư Hiểu Khuê — lần lượt ngồi xuống ghế sô pha đối diện Tề Du. Tuy đã lấy lại vẻ bình thản ngoài mặt, nhưng mỗi người đều không giấu nổi cảm xúc hỗn loạn trong đáy mắt. Từ sự kinh ngạc ban đầu, dần dần chuyển thành cẩn trọng, xen lẫn một tầng nghi hoặc chưa lời.

 

Lúc ấy, một người giúp việc mặc trang phục xám tro tinh chỉnh, từ phía hành lang yên lặng bước vào. Cô ta đặt khay trà xuống bàn trà trầm hương. Động tác nhẹ như mây khói, không phát ra tiếng động nào dư thừa.

 

Nắp ấm được mở ra, hơi trà Long Tỉnh tỏa ra như dòng hương nhã thanh trong điện cổ. Nước trà vừa đủ xanh, vừa đủ ngọc – ánh lên ánh sáng trong vắt như bích thủy khi được rót vào chén men ngọc thạch. Mỗi động tác rót đều mang theo một nhịp điệu như đang biểu diễn cầm pháp, nhẹ nhàng, đều tay, chuẩn xác.

 

Trên khay còn có dĩa bánh mochi ngũ vị, từ đậu đỏ truyền thống đến vị hoa đào, matcha và nhân vừng đen – tất cả được đặt lên đĩa gốm men lam Nhật Bản cổ, cạnh đó còn cắm một nhánh tùng nhỏ, tạo nên cảm giác như đang ngồi trong tranh thủy mặc sống động.

 

Trong phòng khách trầm mặc, âm thanh duy nhất là tiếng sứ va khẽ vào nhau.

 

Thanh Dạ chống cằm, ánh mắt cong cong, liếc nhìn Tề Du đầy hứng thú:

 

“Chậc, giờ tớ đã hiểu vì sao cậu lúc nào cũng bình tĩnh như nước đứng gió rồi.” Cô nghiêng đầu, nheo mắt. “Không ngờ bọn tớ lại bóc được túi mù hoành tráng như thế này.”

 

Tề Du nhấc tách trà, không phản bác. Chỉ nhấp một ngụm, động tác nhã nhặn, gò má trắng sứ phản chiếu ánh trà nhè nhẹ.

 

Tuệ Nghiên cười khẽ.

 

“Tớ từng đoán cậu không phải con cái thương nhân bình thường… nhưng…”

 

Cô dừng lại một chút, ánh mắt lại một lần nữa liếc nhìn khung cảnh xung quanh.

 

Căn phòng khách này không giống nơi tiếp đón thông thường trong những biệt thự tài phiệt. Bức tường được bọc nhung tông trầm, những giá sách lấp kín từ sàn đến trần, đèn Pink Lotus kiểu Tiffany cổ đặt trên tủ có giá đến gần ba mươi triệu USD, cùng những món cổ vật không định giá được – tất cả đều gợi lên cảm giác… không chỉ là nơi ở của một tiểu thư nhà giàu như các gia tộc giàu có khác.

 

Đưa mắt nhìn về phía cửa sổ kính cao chạm trần, nơi có thể nhìn thấy cả dãy biệt viện ngoài xa phủ ánh sáng vàng nhàn nhạt, như một lãnh địa riêng biệt giữa lòng thế giới.

 

Đây đích thị là thành lũy kiên cố của bậc đỉnh cao quyền lực.

 

Cả ba còn đang mải mê cảm nhận thì Dư Hiểu Khuê đột nhiên “ồ” lên khe khẽ, như trẻ nhỏ phát hiện điều thú vị. Cô vươn người, mắt sáng như sao, chỉ về phía góc phòng.

 

“Oh! Mạn Linh, cậu nuôi mèo à?”

 

Không khí thoắt chốc dịu đi vài phần, mang theo chút gì đó tinh nghịch, như một góc mềm trong cuộc đời thép lạnh. Trên chiếc kệ gỗ mun đen đặt gần kệ đĩa than và đồng hồ cổ, rõ ràng có một cây vờn mèo hình trụ lông vũ được đặt thẳng đứng — tuy chỉ là một món nhỏ giữa bao thứ tinh xảo, nhưng lại mang màu sắc sống động đến lạ. Trên đó còn treo vài chiếc chuông bạc nhỏ, và... móng vuốt?

 

You'll also like

[Hoàn] Anh Ấy Rất Điên - Khúc Tiểu Khúc by wopowoor

[Hoàn] Anh Ấy Rất Điên - Khúc Tiểu Khúc

1.9M111K

Tên convert: Hắn rất dã - Hắn nhất dã *Editor đã sửa tên truyện Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Nguồn: Wikidich, Tàng Thư Viện, Tấn Giang, Internet Convert: Leo Sing Tình trạng...

hẻm xéo ✘ on2eus by mattrangmautim

hẻm xéo ✘ on2eus

189K28.2K

"hẻm gì cơ? nghe như harry potter vậy?" "harry gì, cái hẻm nó quy hoạch bị xéo thì gọi hẻm xéo thôi."

Gánh Nợ )16+, Completed) by VanVo55

Gánh Nợ )16+, Completed)

42.3K1.9K

Viết nhân dịp nghe lại Tát Nước Đầu Đình của Lynk Lee. Có thể xem là phần tiếp theo của Cái Áo Duyên và Lãng Tử Hồi Đầu. :)) Nội dung: Biết là nông nỗi mấy khi Duyên tra...

KHÔNG CÓ NGƯỜI NHƯ ANH by MinhTmTrng5

KHÔNG CÓ NGƯỜI NHƯ ANH

5.2K275

Văn án: Cuối năm 2010, trước khi ra nước ngoài Trần Ngật nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ - "Yêu thầm thật khổ, tựa như gió mùa hạ, nghe thì có vẻ thích, nhưn...

(H)(Hoàn) Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo cao có được nam chính by Lolisa1712

(H)(Hoàn) Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo cao...

2M40.5K

🌼Hán Việt: Đả kiểm nữ phối cao phàn thượng nam chủ chi hậu H 🌼Tác giả: Miên Nhuyễn Nhuyễn 🌼Số chương: 81 🌼 Tình trạng edit: Hoàn 🌼Editor: 🍓ℓσℓιѕα🍓 🌼Vẽ bìa: 🥀Ma...

[TRANS]Khi Điện Thoại Đổ Chuông by thachgiatrang9420

[TRANS]Khi Điện Thoại Đổ Chuông

40.7K536

Cuộc gọi uy hiếp từ cô vợ ngây thơ Đây là cuộc hôn nhân sắp đặt, do anh sắp đặt... đặt vợ lên đầu Hoa ven đường là hoa vô chủ, người không tranh thủ là hết mùa 지금 거신 전화는...

Truyện sex cổ đại NP Hoàng hậu  by truyen21mimi

Truyện sex cổ đại NP Hoàng hậu

242K761

Truyện Np, hoàng hậu và thị vệ, các đại thần, phi tần


 

Tề Du không vội nhìn ngay, cô đặt chén trà xuống đĩa sứ nhẹ đến mức không tạo tiếng. Rồi mới xoay mặt, liếc mắt theo hướng tay Hiểu Khuê.

 

“À.”

 

Chỉ một từ, giọng nói hờ hững như mây trôi, ánh mắt lại lấp lánh một tầng hứng thú sâu kín.

 

Ngay khoảnh khắc đó.

 

“GRRRRỪ…”

 

Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, tựa tiếng sấm rền giữa nền trời mùa đông, lồng ngực người nghe như bị thứ gì chấn động. Thanh Dạ vô thức siết chặt tay vịn. Tuệ Nghiên khựng lại. Dư Hiểu Khuê giật lùi về sau một phân. Còn Toàn Bích — sắc mặt biến đổi trong nháy mắt.

 

Cảm giác như có một con mãnh thú... đang ở đâu đó.

 

Hiểu Khuê bỗng cứng đờ, tay vẫn còn chỉ về phía kệ.

 

“Cái… cái đó… không phải đồ chơi mèo sao?”

 

Ánh mắt ba người liếc nhanh về phía phát ra âm thanh—chỗ cửa sổ sát đất phía sau ghế của họ. Ánh sáng mờ nhạt không thể che hết cái bóng đen đang từ từ chuyển động. Làn lông vàng óng ánh phản chiếu ánh sáng lạnh buốt, đôi mắt vàng kim sáng rực trong bóng tối, mang theo uy áp khiến kẻ đối diện không dám chớp mắt.

 

Bọn họ cùng lúc hiểu ra, “con mèo” trong miệng Hiểu Khuê không phải con mèo mà họ thường thấy.

 

Không khí trong phòng bỗng dưng chùng xuống, giống như một tầng băng vô hình vừa được giăng ngang lồng ngực mọi người.

 

Tề Du lúc này mới nhấc mắt lên, ánh nhìn chậm rãi quét qua từng gương mặt của Hiểu Khuê, Thanh Dạ, Toàn Bích, Tuệ Nghiên — chỉ khẽ nhếch môi cười.

 

“Làm sao các cậu theo được đến đây?” Cô không đáp lại bất kỳ câu hỏi nào trước đó, cũng không giải thích tiếng gầm. Chỉ chọn đúng một điểm — nhẹ nhàng chuyển chủ đề, như một nhát đao vô hình cắt đứt những nghi ngờ, hốt hoảng, và cả cảm xúc nhen nhóm nơi đáy lòng người đối diện.

 

“Tụi tớ điều tra ra,” Thanh Dạ nuốt nước bọt đáp, giọng rắn lại, “Khi thấy Toàn Bích biến mất, tụi tớ lần theo tín hiệu liên lạc cuối cùng. Không ngờ…”

 

Hiểu Khuê bất giác đưa tay ôm lấy tách trà như cầu an sau màn bị doạ vừa rồi.

 

“Vậy giờ các cậu đã đến rồi, cùng nhau nghe nốt câu chuyện đi.”

 

“Cậu có thể bắt đầu rồi đấy, Toàn Bích.”

 

Âm thanh rất khẽ, nhưng như có ngàn tầng khí lạnh trượt qua lồng ngực người đối diện.

 

Toàn Bích có chút áy náy, giọng nói nhỏ xuống:

 

“Thật ra, tớ không muốn làm phiền mọi người. Đây là chuyện của gia đình tớ.”

 

“Là bạn bè với nhau, sao lại nói là làm phiền?” Tuệ Nghiên lấy lại chút bình tĩnh, cô quay sang vừa như dỗ dành vừa như trách móc.

 

Tề Du cất tiếng hỏi, câu hỏi vào thẳng chủ đề.

 

“Nhà cậu, có bao nhiêu chi nhánh tập đoàn?”

 

Toàn Bích hít sâu, cố giữ cho giọng nói không run lên giữa khí lạnh lan dần từ tâm tạng:

 

“Ngoài Singapore là trụ sở trung tâm, thì Brazil là phân nhánh kiểm soát dòng tiền dầu khí, Đức phụ trách mảng ngân hàng số và bảo hiểm nhân thọ, còn Mỹ là trung tâm thương mại điện tử. Tất cả đều đã bị… đánh gãy chân.”

 

Giọng nói của cô ta chậm dần, như thể từng chữ đều là dao cứa vào cổ họng, đau đớn nhưng không thể không nói.

 

Tề Du lặng im.

 

Cô nghiêng đầu, những sợi tóc dài rủ xuống gò má tạo thành một bóng mờ mảnh như sương khói. Ngón tay cô khẽ nhấc chiếc chén men ngọc lên, chậm rãi đưa lên môi.

 

Không vội, không gấp, nhưng trong ánh mắt kia, như có sương đêm trầm tích – phản chiếu cả sự phức tạp của cục diện quốc tế lẫn một tầng sắc bén khó dò.

 

“Ai là người đầu tư mạnh nhất vào ba mảng đó?” Cô chợt hỏi.

 

Toàn Bích khựng lại, rồi trả lời trong hơi thở ngắn:

 

“Quỹ Otium… và bên ngân hàng Deutsche. Nhưng cả hai… đều đã bán tháo cổ phần trong vòng chưa đầy một tuần.”

 

Tề Du đặt chén trà xuống khay. Âm thanh va chạm “keng” nhẹ vang lên, nhưng tựa như tiếng lưỡi dao sượt qua cổ một con mồi đang cố ngoi lên khỏi vực sâu.

eyJpdiI6ImhMakc5ZVwvd1k5NU5vM3hTeHphVUFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1wQm55NVk5Z0RVOE84NnNHbUpibjVRZjY3RUNPTm1QaFplUFExQndQUHpIQTQ0aHV4QXd1YjROT2FPUjgyVExESzF0SlBIdXVkMWhqQnFuUDBMUlhBPT0iLCJtYWMiOiI3ZTc0YWVlZTUwMzMyYzE0ZWQ4MjU2NThiYjQxZGI2MGE0NzU5MjgxMjM4YmQ0NDUyYTJjMjc1MDcwNzRhZjU1In0=
eyJpdiI6IlBUbHpDb2lXZ2FKcTBQSWRqUTZ1eFE9PSIsInZhbHVlIjoiekFYdEhwNHltNlwvQk9IYnBpc21YYUg4NVRtY0FIZnZQMmtlT0dNU1FXWU5OV1dSdlJIb1NcL1l4MytvVzJTc0xLRWwzRkMxK1lKZk9hVnRsWnhrcU5yWlQzaWg2QkpwUTF3Tk9zdVd5SjBjcz0iLCJtYWMiOiJhNzllNTI4MGI3MTliODJlMmY3YTliMmQ4MzRiODFkMWQyYTJlMDY4NmZmYjc5NzM1YjM4MDcwNmQ5NzA2ODNkIn0=

 

Ads
';
Advertisement