Sau khi vào xe, không khí trong khoang lập tức trở nên ấm hơn nhờ điều hòa và ánh đèn dịu nhẹ.

 

Xe bắt đầu lăn bánh chậm rãi.

 

Cả ba người Thanh Dạ, Tuệ Nghiên và Hiẻu Khuê lặng người nhìn qua cửa kính. Cảnh vật ngoài kia trôi dần qua trong ánh đèn vàng huyền ảo — hàng cây phong đỏ được cắt tỉa tỉ mỉ như quân cờ, vườn oải hương rộng lớn trải dài thành hình vòng cung, từng bụi hoa sắp xếp như thể có quy luật thiên văn học chỉ dẫn.

 

Càng đi sâu, không khí càng kỳ lạ. Không người qua lại, không tiếng ồn – chỉ có tiếng bánh xe lướt qua mặt đá, và sự trầm mặc khiến người ta ngột ngạt như đang bước vào nội cung cấm địa.

 

“Trên đời thật sự tồn tại mấy kiểu nhà như trong phim hành động hả…?”

 

“Thì phim lấy từ đời thực chứ đâu.”

 

“Sao nhìn như cơ ngơi của mấy băng nhóm xã hội đen…”

 

“Hai người coi phim ít thôi.”

 

“Nhưng sao Toàn Bích lại đến đây nhỉ? Hồi chiều lúc gọi điện, tớ thấy giọng cậu có gì đó lạ lắm. Nhưng hỏi hoài không được.”

 

Thanh Dạ đánh mắt về phía Tần Diệp đang ngồi vị trí phó lái.

 

“Cảm phiền cô cho chúng tôi hỏi, có phải vừa rồi có một người tên Toàn Bích đã đi vào đây không?”

 

Nhưng thứ Thanh Dạ nhận lại là sự im lặng đến mức, tựa có thể nghe rõ được tiếng thở của những người trong xe.

 

Thanh Dạ tính hỏi thêm nhưng bị Tuệ Nghiên ngăn lại, cô nhíu mày lắc đầu.

 

Ra hiệu: Hãy im lặng.

 

Đến đỉnh đồi, cánh cổng sắt lớn hiện ra — được chạm trổ hình chim Ưng vút cánh vươn lên trời cao, biểu tượng cổ truyền của Tề gia.

 

Cánh cửa xe mở ra, cả ba xuống xe.

 

Khung cảnh trước mặt khiến ba người họ khẽ nín thở. Không gian này, từng người một, từng bước đi, từng hơi thở… đều ngầm tiết lộ một điều: nơi đây không phải là một ngôi nhà, mà là tâm mạch của một gia tộc cường quyền.

 

Tần Diệp quay đầu lại làm dáng tay. Không một lời thừa, không một động tác dư — biểu hiện của người đã được huấn luyện kỹ lưỡng trong hệ thống phục vụ cấp cao.

 

“Lối này.”

 

***

 

Dư Hiểu Khuê vội vàng gật đầu, bước theo sau khiến Giai Tuệ Nghiên lẫn Thanh Dạ cũng không kịp cản. Cánh cửa lớn mở ra, và cùng lúc đó, ánh sáng dịu nhẹ từ chùm đèn Baccarat khổng lồ treo trên trần cao hơn ba mét tỏa xuống, chiếu rọi từng đường vân trên nền đá cẩm thạch Ý lát toàn sảnh. Sàn nhà phản chiếu như gương, khiến bóng của họ bốn người hòa vào một – kéo dài như dư ảnh của một trường quyền lực cổ xưa.

 

Hai bên hành lang là những cột đá cao lớn. Cây cảnh trong nhà là tùng cổ và lan hồ điệp, được đặt theo thế phong thủy “tả thanh long, hữu bạch hổ”, từng chi tiết đều tinh xảo đến mức không còn là giàu sang, mà là vương khí.

 

You'll also like

[Hoàn] Anh Ấy Rất Điên - Khúc Tiểu Khúc by wopowoor

[Hoàn] Anh Ấy Rất Điên - Khúc Tiểu Khúc

1.9M111K

Tên convert: Hắn rất dã - Hắn nhất dã *Editor đã sửa tên truyện Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Nguồn: Wikidich, Tàng Thư Viện, Tấn Giang, Internet Convert: Leo Sing Tình trạng...

Cá Trên Trời by tuyanh103

Cá Trên Trời

198K15.8K

Độ tuổi phù hợp: 16+ "Có tôi chống lưng rồi, cậu còn sợ gì nữa?" "Nếu tớ nói cậu chống không nổi thì sao?" "Chống không nổi thì tôi dùng cả cái...

Vụng Trộm Không Thể Giấu by Peach_xg

Vụng Trộm Không Thể Giấu

12K212

Tang Trĩ tự biết yêu sớm là không tốt. Chỉ là cô không thể kiềm lòng được trước người con trai kia. Vẻ ngoài lãnh đạm, nhìn có chút lười biếng, là một người khi nhìn vào...

Truyện sex cổ đại NP Hoàng hậu  by truyen21mimi

Truyện sex cổ đại NP Hoàng hậu

241K761

Truyện Np, hoàng hậu và thị vệ, các đại thần, phi tần

3, Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (Gió ấm không bằng anh thâm tình nt)  by pthanhfqing

3, Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (Gió...

118K835

- Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu - Tổng: 696 chương - Phần 3: 200 chương tiếp (401-600)

LCK  200 by n4nhw_

LCK 200

215K19.9K

Nơi có mùa đông rét đậm rét hại và những chiếc loa thích màu đỏ

(H)(Hoàn) Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo cao có được nam chính by Lolisa1712

(H)(Hoàn) Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo cao...

2M40.5K

🌼Hán Việt: Đả kiểm nữ phối cao phàn thượng nam chủ chi hậu H 🌼Tác giả: Miên Nhuyễn Nhuyễn 🌼Số chương: 81 🌼 Tình trạng edit: Hoàn 🌼Editor: 🍓ℓσℓιѕα🍓 🌼Vẽ bìa: 🥀Ma...


 

Cả ba gần như không dám nhìn lung tung. Từ nhỏ bọn họ đã lớn lên trong nhung gấm, nhưng thứ khí thế nơi đây khiến cả những tiểu thư danh môn như họ cũng thấy bản thân chỉ như một hạt bụi giữa hư không trật tự.

 

Tần Diệp dẫn ba người đi thẳng qua hai khúc hành lang, đến phòng khách chính – một căn phòng rộng hơn trăm mét vuông, trần cao vòm trong suốt uốn như nhà thờ châu Âu cổ, có thể nhìn thấy trực diện bầu trời đầy sao.

 

Ở giữa là một bộ ghế sofa da thuộc Ý màu xám khói, phần chân bằng gỗ mun đen, bàn trà thấp đặt trên tấm thảm dệt tay Ba Tư họa tiết cổ. Trên bàn là một bình thủy tinh tinh xảo, bên trong cắm vô số hoa Kadupul – thanh khiết nhưng cũng là biểu tượng loài hoa vô giá vì sự phù du của nó.

 

***

 

Ngoài cửa kính, gió đêm thổi qua, lay động tán cây phong đang trổ lá đỏ rực. Tiếng gió len lỏi qua từng khe đá, vọng vào phòng như một bản cổ cầm không lời.

 

Tề Du nhàn nhã khuấy nhẹ chén trà trước mặt, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Đối diện cô, Toàn Bích ngồi thẳng lưng, gương mặt điềm tĩnh nhưng trong đáy mắt vẫn thấp thoáng nét lo lắng.

 

Không khí trong phòng có phần trầm lắng.

 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Tề Du đặt chén trà xuống, giọng nói nhẹ bẫng nhưng mang theo uy nghiêm khó cưỡng.

 

Toàn Bích hơi mím môi, chậm rãi lên tiếng:

 

“Tập đoàn Toàn thị đang đối mặt với cuộc khủng hoảng tài chính lớn nhất trong lịch sử. Các khoản vay đến hạn quá lớn, trong khi dòng tiền bị chặn đứng từ nhiều phía. Nhà tớ đã cố gắng huy động vốn từ các quỹ đầu tư, nhưng…”

 

Cô dừng lại, bàn tay vô thức siết chặt mép váy, giọng nói lộ rõ sự chua chát:

 

“Nhưng toàn bộ các đối tác chiến lược đều đồng loạt từ chối. Không một quỹ đầu tư nào chấp nhận rót vốn. Ngay cả các ngân hàng lớn cũng đóng băng hạn mức tín dụng của Toàn thị.”

 

Một quyết định tàn nhẫn, cắt đứt toàn bộ đường sống của Toàn thị.

 

Tề Du khẽ nhíu mày.

 

Thị trường tài chính luôn là một cuộc chiến đẫm máu, nhưng để một tập đoàn tài chính lớn như Toàn thị bị chặn đứng toàn bộ nguồn vốn, thì chỉ có hai khả năng:

 

Một là có thế lực nào đó đang cố tình thao túng thị trường.

 

Hai là một bàn tay vô hình đã ra lệnh phong tỏa.

 

Ngay khoảnh khắc không khí trong phòng khách còn chưa kịp lắng xuống, một giọng nữ quen thuộc bất ngờ vang lên từ hành lang bên ngoài, phá vỡ lớp tĩnh lặng vừa mới định hình:

 

“Toàn Bích! Sao cậu lại giấu tụi tớ chuyện này?”

 

Tiếng bước chân vội vã vang vọng trên sàn cẩm thạch bóng loáng. Cánh cửa lớn khẽ rung động khi ba dáng người bước vào – Dư Hiểu Khuê, tóc buộc cao, gương mặt sắc sảo có phần tái nhợt vì gấp gáp, Giai Tuệ Nghiên, mặc áo khoác trench coat kem, nét mặt tĩnh nhưng đôi mắt hiện rõ sự lo lắng, và Thanh Dạ, mái tóc nhuộm hạt dẻ xõa dài, vẻ nghiêm túc thường nhật nay đã pha thêm một tầng hoài nghi.

 

Toàn Bích lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt trắng bệch, môi run lên:

 

“Các... các cậu?!”

 

Cô còn chưa kịp định thần thì giọng nói mang theo âm điệu thẳng thắn của Thanh Dạ vang lên:

 

“Mạn Linh?! Sao cậu cũng ở đây?”

 

Cùng lúc, Dư Hiểu Khuê và Giai Tuệ Nghiên đồng thanh bật thốt:

 

“Ơ?! Mạn Linh?!”

 

Ánh mắt cả ba người đồng loạt hướng về phía ghế sofa đối diện — nơi Tề Du đang thong thả ngồi dựa đầu vào thành ghế, một tay vắt hờ lên tay vịn, đôi chân bắt chéo ung dung.

 

Khoảnh khắc ấy, cô gái được mệnh danh là “Mạn Linh” – cái tên mà họ từng quen biết trong những tháng năm học đường – khẽ nghiêng đầu, một nụ cười nhàn nhạt như cánh hoa mỏng lay động trong gió đêm hiện lên nơi khóe môi, vừa lười biếng vừa lạnh lùng, lại đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

 

“Nhà của tớ, tớ không ở đây thì ở đâu?” Giọng nói của cô vang lên như thể đang đùa, nhưng ánh nhìn lại sâu hút, lạnh tĩnh như nước hồ đông giá.

 

“NHÀ?” Tiếng đồng thanh từ ba người bạn cũ vang lên đầy chấn động.

 

Cả ba đều đứng yên tại chỗ, giống như bị rút cạn toàn bộ khí lực.

 

Không ai nói tiếp, bởi những gì họ nhìn thấy trước mắt đã vượt ngoài mọi khái niệm về “Tề Mạn Linh” – cô bạn học năm nào, ít nói, bí ẩn, nhưng luôn đứng đầu bảng điểm, luôn biến mất sau mỗi học kỳ mà không ai biết nhà cô ở đâu.

 

Và giờ, cô đang ngồi ở đây – giữa phòng khách chính của bản doanh rộng lớn, trong khí chất của một nữ vương tối cao được sinh ra để kế vị.

 

Dư Hiểu Khuê, vốn nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cũng nghẹn lời. Cô đảo mắt một vòng quanh gian phòng rộng lớn, nhìn món đồ cổ đắt giá cùng cấu trúc nội thất trong phòng, dàn người làm mặc đồng phục màu đen xếp hàng ngay hành lang phía sau — trong lòng run lên một tiếng: “Đây là nơi… Mạn Linh từng lớn lên ư?”

eyJpdiI6IkN1TnNnWk1pdlUwRnRldTF0YTB2TWc9PSIsInZhbHVlIjoiblFSYjREeTZGVHBlNUlUaXlhQXVES3RtYWRqc2ZYNmIwSW8xXC9KYUZYSDBia2NMSEdicHdUTjhEajNrc3VsZW5aRCtuVmtwTUh6S2FGbnkxdk5cL1pXUT09IiwibWFjIjoiMWUxMmNhOTA2OGY4OGVjNTEyYTNmNzA3NTk3NGQ4OTMxZGQ2MjhiMjU0OTE5OWQ1YzQ5NDM5MzQ4NTRmZGM1MyJ9
eyJpdiI6ImN3ZnVqVUtYYjBuTnU2bU1HNVNZZlE9PSIsInZhbHVlIjoiSmZkd3FXRHNLRHMzdk51U1dcL2RNUDFVWkt1Q2dIYUtiMnRJNHRUSGFmUDFYcEFOdE85aGxxVHREVTNtdnI2Zm1wbk1wMXQwZnJZbXhFR0FQMitINGszN21SRWxqSDZWMnRzeUljSWJwN290RzRqUDdJVUdHZnlcL3dBaHAxYk1ieEJTa3V3XC9jRnAwajBobjYrUEx2U0I0aHJqdmhCZ0pKMWpGQVJMSVNSUSsxOWZhMVNicENIUmtGa213S3RiV05FYVwvdFVvdzB4QjRxN085bFF2b25qczlqdW5mU0llOWtzekQrSUh4aFpZR21ZRkE3MVhuenk5dTZKbzNXbGNOc2x5aWdObWYyeWVoazJJN1BCd3p5QlVyTkdvZmhMQUNpNWg1WGZiRUJhME5iZDZEeGF4WUt0NXFpZnpMU0dld3N5bnoxU0pTYzBFbHFRclI5c1VqUkZsWXZBbnV1SWVpM05UZzVnYU8xcmJ1Z2VqVnp0TUJtdFhWM2cyOFNBZkJybE9VZmF0NVNMTjFzbnY5cmJwbUNqczJiM2x2Z3gxZDNoQ2ZXUVBPSFpHSTg9IiwibWFjIjoiZDcwODRmMDFiZjg4YjA5Yzc2YjhhNGI5ZDUxMTk3YzgxNzU1OTAwMmE5NjVlYjY0MzMxMjhiNTg5MDJlOTY0YSJ9

 

Ads
';
Advertisement