Ánh mặt trời non chiếu xiên qua khung cửa sổ kính lớn, hắt xuống nền gỗ sáng bóng một lớp ánh sáng mỏng nhẹ như tơ lụa. Tiếng chim hót líu lo giữa vòm lá xanh rì ngoài khu vườn được chăm tỉa kỹ lưỡng hòa vào mùi cà phê mới pha, khiến buổi sáng mang theo một tầng không khí yên bình hiếm hoi giữa những sóng ngầm ngầm ngầm cuộn phía sau tấm màn nhung của quyền lực. 

 

Trong phòng bếp kiểu Âu pha lẫn cổ điển và đương đại, Lam Tịch Dao đứng cạnh quầy bar bằng đá cẩm thạch, tóc dài buộc hờ sau gáy, đầm voan có hoạ tiết khiến cô mong manh. Đôi chân trần mang giày đế thấp trong suốt như sương. Cô đang nhẹ nhàng đánh trứng trong tô sứ, động tác thuần thục, gương mặt chuyên chú dưới làn tóc mai rủ nhẹ.  

 

Sáng nay cô vừa nhận được tin nhắn từ Tề Thiên Vũ, anh muốn biết thời gian lịch nghỉ đông của cô. Lam Tịch Dao hỏi anh muốn làm gì thì nhận được câu trả lời. 

 

“Ít nhất cũng nên biết lịch học của người mình theo đuổi, không phải sao?” 

 

Tịch Dao bật cười khi nhớ lại, hoàn toàn không phát giác ra được tiếng bước chân vang lên phía sau. 

 

“Gì đây? Định đầu độc cả nhà bằng trứng sống à?” 

 

Giọng nói có phần trêu chọc vang lên mang theo chút lười biếng cố hữu, chính là Lam Nhiên – đứa con phá phách, hoang dã nhưng luôn đúng giờ khi có mùi đồ ăn hấp dẫn của Lam Bang. 

 

Lam Tịch Dao có chút giật mình, cô không quay đầu, chỉ lắc lắc cổ tay, trứng đánh đều hơn: 

 

“Yên tâm, ba mẹ ra ngoài rồi nên dù đầu độc thì em cũng là người cuối cùng anh nhìn thấy trước khi chết.” 

 

Hôm nay tâm trạng cô đang vui, không để bụng lời trêu chọc của Lam Nhiên. 

 

“Ồ, vinh hạnh ghê.” 

 

Lam Nhiên vừa vươn vai vừa lững thững bước đến, bóng dáng lười biếng mang theo mùi nắng sớm và không khí ấm áp còn vương lại từ chăn gối. Áo thun xám bạc rộng lơi lả, quần thể thao vải mềm buông lửng qua mắt cá chân, mái tóc đen rối khẽ nhưng chẳng làm giảm đi vẻ tuấn tú trời ban. Dáng đi uể oải, mắt còn ngái ngủ, nhưng mỗi bước vẫn như tỏa ra một luồng khí chất tự do, phóng khoáng. 

 

Tựa lưng vào mép quầy đá hoa cương, hắn nghiêng đầu liếc nhìn cô em gái nhỏ đang ngồi bên bàn ăn. Ánh mắt vừa dừng lại đã bắt được một tia sáng khác thường nơi đáy mắt Lam Tịch Dao—trong veo, dịu dàng, mang theo một lớp mỏng ánh sáng lấp lánh, như mặt hồ vừa đón nắng mai. 

 

“Sao? Ngủ ngon chứ?” 

 

“Không tệ.” Tịch Dao khẽ mỉm cười đáp lời, giọng mềm nhẹ như hương sen cuối hạ: 

 

Lam Nhiên bật cười, kéo ghế cao ngồi xuống, tay chống cằm, đôi mắt đào hoa cong cong ý cười: 

 

“Cũng phải thôi. Được thần Cupid bắn trúng một lão đại rồi thì ngủ sao không ngon.” 

1

 

Tịch Dao mở to mắt, quay đầu nhìn Lam Nhiên. 

 

“…Anh biết?” 

 

“Biết gì cơ?” Lam Nhiên vờ như khó hiểu, ánh mắt lại càng thêm tà khí. 

 

You'll also like

LCK • Textfic  Xì trây lỏ học gay by gachanhconu

LCK • Textfic Xì trây lỏ học gay

156K15.5K

Ngày buồn tháng nhớ năm thương Có anh trai thẳng vấn vương nụ cười Một khi tổ đã chọn rồi Làm sao thoát được kiếp người bê đê

Bắt Đầu Là Giả, Kết Thúc Là...  by NieeNiee__

Bắt Đầu Là Giả, Kết Thúc Là...

46.6K421

Lại là một câu chuyện với nội dung quen thuộc giữa đám cưới của hai nhà họ Lý và Vương. Nhưng mình hy vọng nó sẽ mang đến nhiều yếu tố, chi tiết mới lạ hơn cho các bạn...

Số Đỏ - Vũ Trọng Phụng by _minwoo

Số Đỏ - Vũ Trọng Phụng

7.9K210

"Số đỏ" xoay quanh cuộc đời của nhân vật chính Xuân Tóc Đỏ. Từ khi hắn chỉ mới là tên hạ lưu bỗng chốc đổi đời, nhảy vọt lên tầng lớp danh giá thời bấy giờ và...

LCK  200 by n4nhw_

LCK 200

189K18K

Nơi có mùa đông rét đậm rét hại và những chiếc loa thích màu đỏ

Gánh Nợ )16+, Completed) by VanVo55

Gánh Nợ )16+, Completed)

42.1K1.9K

Viết nhân dịp nghe lại Tát Nước Đầu Đình của Lynk Lee. Có thể xem là phần tiếp theo của Cái Áo Duyên và Lãng Tử Hồi Đầu. :)) Nội dung: Biết là nông nỗi mấy khi Duyên tra...

Ang Mutya Ng Section E (BOOK 2) - Vietsub by ZoeT0213

Ang Mutya Ng Section E (BOOK 2) - Vietsub

435K8.1K

Tác giả gốc (Original author): eatmore2behappy Phần 2 - MẶT TỐI LƯU Ý TO ĐÙNG: NÊN ĐỌC KĨ HẾT PHẦN 1 RỒI HẲN SANG PHẦN 2 NHÍE, RỐI NÃO LẮM ĐẾYY NHẤT LÀ TUYẾN NHÂN VẬT

(SONG TÍNH 21+ THÔ TỤC/ EDIT) Hệ Thống Chịch Xong Vả Mặt by Damdang99

(SONG TÍNH 21+ THÔ TỤC/ EDIT) Hệ Thống Chịch...

615K10.2K

Tác Giả : Tưởng Hát Dụ Nê Ba Ba Edit : NT Tình Trạng : Đã Hoàn. Thể loại : Đam mỹ, Cao H, Xuyên qua, Hệ thống, Song tính, Phản diện, HE. Nhân vật : Hàn Gia Ý x Hàn Dĩ Th...


 

Chết thật. Cô trúng kế rồi! 

 

Ngay khi câu nói ấy vừa trượt khỏi môi, Lam Nhiên đã cười đến mức lưng ngả ra sau, bàn tay đặt lên ngực giả vờ sốc: 

 

“Ồ hô hô! Em với anh Vũ làm sao cơ? Khai báo nhanh để được khoan hồng!” 

 

Tịch Dao trừng mắt nhìn anh trai, mặt ửng đỏ, giọng phản bác yếu ớt: 

 

“Anh… anh gài em!” 

 

Lam Nhiên chống cằm, ánh mắt sáng lên như thể vừa đào được bí mật thâm cung: 

 

“Đâu có ai ép, chỉ là em tự khai thôi mà.” 

 

Tịch Dao quay mặt đi, gò má đỏ ửng, cúi đầu uống sữa cho đỡ ngượng. 

 

Lam Nhiên lúc này mới thu lại vẻ trêu chọc, ánh mắt bỗng dịu đi, giọng nói cũng hạ thấp hơn một chút: 

 

“…Thật ra, anh thấy nhẹ lòng lắm.” 

 

Tịch Dao ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn anh. 

 

“Anh Vũ là người cực kỳ chừng mực và có trách nhiệm, mặc dù dây thần kinh tình cảm của anh ấy hơi chậm. Nhưng em… đã thích anh ấy nhiều năm, giờ được hồi đáp, là chuyện tốt.” 

 

Tịch Dao không lên tiếng, nhưng đôi môi mím lại, ánh mắt dịu đi thấy rõ. 

 

Lam Nhiên cười nhạt, ánh mắt phảng phất chút trầm tư: 

 

“Chỉ là…” Hắn hơi khựng lại, rồi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc hiếm có: “Nếu một ngày em khóc vì người đó, anh sẽ là người đầu tiên dạy cho Tề Thiên Vũ biết thế nào là đau đớn.” 

3

 

“Anh chắc đánh lại không? Chưa tính đến, anh còn phải qua được bé Du nữa.” 

 

“Hai Thần đánh tay đôi giỏi, còn Tiểu Du thì có chú Tề.”  

 

“Hồi nhỏ anh bị em ấy đánh mà chú ấy còn không la một lời, anh nghĩ giờ có thay đổi không?”  

 

“Yên tâm, đến lúc đó anh đây có cách để qua ải con bé đó.” Lam Nhiên nghĩ đến người họ Tạ tối qua.  

 

Tịch Dao bật cười, vừa cảm động, vừa buồn cười:  

 

“Anh là đang chúc phúc hay răn đe em vậy?”  

 

“Cả hai.”  

 

*** 

 

Cùng lúc đó, không khí trong biệt thự Tề gia phảng phất mùi hương trà nhài thanh khiết hòa cùng mùi bánh nướng từ nhà bếp lan tỏa, tạo nên một buổi sáng ấm áp, yên bình đến lạ. Căn biệt thự chính hôm nay không còn mang vẻ trầm mặc lạnh lẽo thường ngày của một gia tộc quyền thế bậc nhất thế giới hắc đạo. 

 

Sân vườn phía trước được cắt tỉa gọn gàng, từng khóm hồng cổ nở rộ dưới tia nắng nhẹ, tỏa ra hương thơm thanh khiết. 

 

Trong phòng ăn được bài trí theo phong cách cổ điển kiểu châu Âu, tiếng dao nĩa chạm nhẹ vào đĩa sứ vang lên khe khẽ. Tề Mặc ngồi phía đầu bàn, sắc diện vẫn như mọi khi—trầm ổn, lạnh lùng, nhưng ánh mắt sắc như mài dũa qua năm tháng. Trên tay ông là tờ báo tài chính quốc tế, ly cà phê đen đặt cạnh, mùi thơm nồng đậm hòa lẫn mùi gỗ đàn hương trong phòng, khiến không khí càng thêm thư thái.  

 

Mộc Ly Tâm ngồi phía bên tay trái, khoác hờ áo choàng lụa mỏng, gương mặt dịu dàng vẫn giữ nét thanh xuân quý phái, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn ra khung cửa sổ nơi ánh sáng rọi vào bàn ăn trải khăn ren trắng. 

 

Lúc này, Tề Thiên Vũ bước vào. Anh mặc áo sơ mi trắng xắn tay, quần tây màu khói than, trên cổ tay vẫn đeo chiếc đồng hồ Thụy Sĩ sáng bóng. Khí chất thâm trầm pha lẫn chút lười biếng khiến cả người anh như bước ra từ trang bìa tạp chí. 

 

Ánh mắt đảo một vòng, Tề Thiên Vũ khẽ nhíu mày: 

 

“Tiểu Du chưa qua sao?” 

 

Ly Tâm đặt chén trà xuống, lắc đầu: 

 

“Con bé đó hôm qua chạy khắp nơi như gió cuốn, chắc giờ vẫn đang ngủ như heo lăn trong ổ. Hôm qua đi chơi với Tịch Dao và Lam Nhiên đến tận khuya mà.” 

 

Tề Thiên Vũ khẽ bật cười, ánh mắt dịu đi đôi phần. 

 

“Không phải Tiểu Du giống mẹ nhất là khi ngủ à?” 

 

“Ý con dám nói mẹ ngủ như heo lăn trong ổ?” 

 

“Con chưa nói gì, là mẹ nói.” Thiên Vũ nhún vai. 

 

Tề Mặc lúc này gập báo lại, nâng cổ tay nhìn đồng hồ bằng ánh mắt nghiêm cẩn. Rồi ông nhàn nhạt ra lệnh: 

 

“Hồng Ưng.” 

 

Hồng Ưng đang đứng kế bên. 

 

“Có thuộc hạ.” 

 

“Cho người qua biệt thự phía Tây, gọi Tiểu Du dậy. Ăn sáng xong, muốn ngủ thêm thì ngủ tiếp.” 

 

“Nếu không, nói con bé quá bữa sáng là nhịn đến chiều.” 

 

“Rõ.” 

 

Không một lời dư thừa, Hồng Ưng toan rời đi. 

 

Ly Tâm nhướng mày, căn dặn. 

 

“À, tốt nhất là kêu bà vú gọi bé Du dậy. Để Tần Diệp gọi sẽ nguy hiểm.” 

 

Hồng Ưng hiểu ý, gật đầu đã rõ rồi rời đi nhanh chóng. 

eyJpdiI6Im9SczdJdFgrWmJMbkNIOVZXaXhDTkE9PSIsInZhbHVlIjoiMTl5ZU9OYUxmRWRVdGpQa0tVMDczOXpRd3l4SDduZDJzaGVvZ0lHNVZudXV1UjZnOW5hVndFSmdLOFVENTFBQjM1Q0hYcG8zXC9GdlwvNEZ5VmVQY3gwZz09IiwibWFjIjoiOGRiMmUxNzQzMzRlY2FjMGYwOGQ2NTcyNjJiYzU0ZTc1MmIyODM4NjNhMjhiMWRiNzg2NDAwNTliZjYyMjAxYyJ9
eyJpdiI6Ijk1Sk15eG1RdFdFREtzQnNhQmdzSFE9PSIsInZhbHVlIjoiZ0xNYWZ1XC9vbXJzd2xLeW5uSlVIcVRVNUZSc1ZoXC9scUNqT1hcL0k4b2ZrOEhtd1ErOVZiQjJTczB1b1wvSDJtWWlqN1RhZ1wvcHJcL1wvTWlMR3lzM2dyUmdERDZBdnMwTXNQSzNYb1VjMjF0SXZSNU8yMW4zTU1hSzJQVm5XOGgwOGtNZ041ZEFlaitlOGN1bllXYlVzRlBlUDNDN1E0XC80OCtScEpEc3VBQ0xwKzZkdmo3OGEzUDhFbmRxVVR0K1dzK1BaS1hQOStRQXNJTWZ0UmJRTTdmNnNZTHREbVpUS3A2QWFGQTkzSTcrRnpIY0Y2dHNrZ2ZZbUFNdUFMOERORm9KSjlCZWljU1FPQmxIRWtFY2pMN1lyWndnK1JhQ3FPTERJdUR3MkRxamZxcHMzYU94Q28xWHFkSk9cL0dUNVBjbWJRVUNDTk5NMlwvSUpudU80OXA4WEZKWUV2XC9aVHloeVlENzY0alN5dzViWVU9IiwibWFjIjoiYzA0YTc0MjkwOTFhNzlkOTAyMzYzMjM2M2E2NTZhMWYyYWVlMGQ2MDAzNDlkOTM1ZjlmOGIwNjQ2NDYxYjAyNiJ9

 

Ads
';
Advertisement