Tề Thiên Vũ nghe được, nhưng không nói. 

 

Anh chỉ đổi giọng, nhẹ nhàng hơn một chút: 

 

“Vậy còn em? Về từ khi nào?” 

 

“Chắc là… trước anh hai khoảng hai tiếng.” Giọng Tề Du như đang đếm nhẩm, lại có chút uể oải. “Em về cũng hơi trễ.”

 

Đôi giày da Italy ngừng phát ra âm thanh. Tề Thiên Vũ khựng chân tại một khúc quanh cầu thang, ánh mắt sâu như hồ thu khẽ rũ xuống, trong đáy mắt hiện lên tia nghi hoặc. Tay cầm điện thoại hơi siết lại, giọng nói vẫn mang theo sự ổn trọng và lạnh nhạt trời sinh:

 

“Lúc em rời nhà hàng cũng hơn tám giờ tối, đi đâu đến tận mười một giờ đêm mới về đến nhà?”

 

Giọng anh không cao, nhưng mang theo áp lực vô hình của bậc huynh trưởng.

 

Tề Thiên Vũ rất cưng chiều Tề Du, nhưng anh cũng nghiêm khắc. Bởi sợ em gái sẽ gặp nguy. Làm sao anh không biết, đôi mắt của Tề Du vào ban đêm, không khác gì ngọc lưu ly trưng trong hốc mắt, chỉ có công dụng đẹp, hoàn toàn không thể sử dụng.

 

“Anh hai à, anh càng ngày càng giống ba rồi đấy. Câu đó ba cũng hỏi y chang.” Tề Du lẩm bẩm, nhưng không giấu được ý cười trong giọng điệu.

 

“Không phải em vừa doạ mẹ khi nằm băng ca trở về New York hồi cuối năm sao?”

 

Tề Du nghẹn giọng, ho khan một tiếng.

 

Chuyện đó… đúng là cô khiến mẹ lo lắng nhiều.

 

“Em cũng đâu có đi la cà, em chỉ ghé Bellagio chơi một chút thôi mà.”

 

“Bellagio?” Tề Thiên Vũ nhíu mày, đáy mắt lóe lên tia sắc lạnh. “Ngân Hồ không báo.”

 

Đó là thuộc hạ thân cận của anh, tuyệt đối không thể tự ý bỏ qua hành tung của Tề Du

 

Trừ khi…

 

Điện thoại vẫn đặt sát bên tai, giọng nữ đầu dây bên kia nhẹ nhàng như sương sớm lướt qua tim gan. Khi Tề Du cất lời: “Vì em không cho Ngân Hồ làm phiền anh hẹn hò,” âm cuối kéo dài như làn gió nhẹ mang theo chút cười trêu chọc, khiến chân mày của Tề Thiên Vũ khẽ nhướng lên.

 

“Tề Du!”

 

Giọng anh tuy không cao, nhưng từ ngữ mỗi chữ đều như đinh đóng cột, trầm ổn mà kiên quyết, mang theo khí thế gia chủ khiển trách.

 

Tề Du im lặng một nhịp, rồi cất tiếng, giọng mềm mại hệt như đang rót mật vào tai:

 

“Em có mang theo vệ sĩ. Không phải một, mà hai. Với lại, nếu em không muốn bị trói vào phòng như trước thì phải tìm cách lách luật chứ. Yên tâm. Hơn nữa, em còn gặp Lam Nhiên ở đó. Cũng gặp…Tạ Cố Thương.”

 

“Tạ Cố Thương đến Las Vegas làm gì?”

 

Tề Thiên Vũ chắc chắn hắn không đến để chơi bời.

 

“Hắn muốn báo cho chúng ta về việc đám người Phó Tư Dạ từng tiếp xúc… đều đã chết. Tự sát.” Giọng Tề Du hạ thấp, lần này không còn sự bỡn cợt, chỉ còn lại sự nghiêm trọng rất rõ.

 

Bước chân đang đi trên hành lang, một lần nữa dừng lại, Tề Thiên Vũ đứng bên cửa sổ rộng mở nhìn xuống khu vườn chìm trong ánh trăng. Gió đêm lành lạnh lướt qua vạt áo sơ mi anh, mang theo mùi hương của cây nguyệt quế đang nở ngoài hiên.

 

You'll also like

[Cao H] Hôn học trưởng (Full)  - Nam Triều Di Nam by TrinhTran1202

[Cao H] Hôn học trưởng (Full) - Nam Triều D...

6.9M85.9K

Thể loại: hiện đại, cao H, 1x1 , sủng, HE, ratinh 22+ Số chương: 34 (tạm thời chưa có PN). Editor: Haruka234 ( ta chỉ re - up thôi nhen). Nguồn : Cung Quảng Hằng. Đây...

Trốn lên mái nhà để khóc by TrGiang08

Trốn lên mái nhà để khóc

2K51

Những cơn gió heo may len lỏi vào từng góc phố nhỏ, mùa thu về gợi nhớ bao yêu thương đong đầy, bao xúc cảm dịu dàng của ký ức. Đó là nỗi nhớ đau đáu những hương vị quen...

Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu cấp cưng chiều) by kh_vy1212

Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu cấp cưng chiều)

342K3.2K

Cặp phụ của bộ Siêu cấp cưng chiều. Vì quá thích nên mới tìm và lưu thành một bộ riêng, cũng dành cho mấy bạn chỉ thích cặp này như mình.

hẻm xéo ✘ on2eus by mattrangmautim

hẻm xéo ✘ on2eus

74.7K22.5K

"hẻm gì cơ? nghe như harry potter vậy?" "harry gì, cái hẻm nó quy hoạch bị xéo thì gọi hẻm xéo thôi."

Phim Giả Tình Thật [Truyện H+] by Yukie_Han

Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]

1.2M16.2K

Tác giả : Tô Mã Lệ Nguồn : truyenhd1.com Tình trạng edit : full (56 chap) Thể loại : Hiện đại, giới giải trí, sủng, sắc. Nữ diễn viên gần như bị phong sát, vì thù lao đó...

Gói Gọn Sự Dịu Dàng Ngày Hạ by iskarissa_onlyhp

Gói Gọn Sự Dịu Dàng Ngày Hạ

39.1K5.8K

[Anh đến cùng mùa hạ, chẳng may khi rời đi cũng đem chúng theo.] Hà Nội năm 2017, lần đầu tiên em gặp anh ấy. Hà Nội năm 2017, cũng là lần đầu tiên em bỏ lỡ một người. M...

Bạn Chanh - Giá Oản Chúc by baonhi93

Bạn Chanh - Giá Oản Chúc

2.5M86K

Thể loại: Hiện đại, nam biến thái x nữ làm gái, ngược khúc đầu, sủng ngọt khúc sau, HE. Trích đoạn: Cô: "Em... đi học cấp ba?" Hắn bĩu môi: "Anh mời...


 

“Đã kiểm tra?” Anh hỏi ngắn gọn.

 

“Rồi. Hắn nói chúng đã đốt sạch ổ cứng, xóa toàn bộ dữ liệu trước khi chết. Nhưng trước khi chết, tất cả đều xem qua một đoạn video không rõ nguồn gốc.” Cô ngừng một nhịp, rồi tiếp tục bằng giọng chậm rãi: “Có dấu hiệu bị tác động tâm lý, có lẽ là bị uy hiếp.”

 

Tề Thiên Vũ bước vào phòng ngủ, ánh đèn cảm ứng dịu nhẹ bật lên khi anh đẩy cửa. Căn phòng rộng lớn, bài trí tối giản nhưng sang trọng, phản chiếu đúng phong cách của anh: tĩnh lặng, gọn gàng và tuyệt đối không có một góc khuất.

 

Anh ngồi xuống cạnh giường, tay vẫn cầm điện thoại, ánh mắt hơi híp lại đầy suy tư.

 

“Anh hai, chuyện này... anh có dự định gì chưa?” Giọng Tề Du như một ngòi châm nhẹ nhàng vào lớp mặt hồ tĩnh lặng.

 

Giọng anh khàn khàn nhưng đầy chắc chắn.
 
“Đánh rắn đánh 7 tấc, cứ từ từ mà điều tra dần.”

 

Tề Du im lặng một lúc, rồi nói chậm rãi:

 

 “Muốn em làm mồi nhử không?”

 

 “Không.”

 

Tề Thiên Vũ dứt khoát: “Em chỉ cần sống yên, còn lại cứ để anh và ba xử lý.”

 

Một giọng nói mềm như nước, nhưng lại lạnh đến tận xương.

 

“Yên là một từ em không hợp. Dù sao em cũng đã có dự định. Nên dù anh không cần, em vẫn sẽ đi.”

 

Ai cũng nghĩ rằng anh trai cô là người thừa kế hoàn hảo nhất của Tề gia—đĩnh đạc, cẩn trọng, mang khí chất bẩm sinh của bậc quân lâm thiên hạ. Là người kế tục xứng đáng ngồi vào vị trí lão đại sau lưng Tề Mặc, người có thể dùng lý trí dập tắt mọi cảm xúc yếu mềm, dẫn dắt Tề gia vượt sóng ngầm của hắc đạo.

 

Nhưng chỉ có Tề Du biết—để đi được đến vị trí đó, anh trai cô đã phải bao nhiêu lần rơi xuống bùn máu, bao nhiêu lần cắn răng chịu đựng những cuộc sát hạch địa ngục do chính tay Jiaowen và ba của họ thiết lập.

 

Có lần, giữa đêm mưa đổ, cô đã trốn khỏi phòng, thấy anh mình nằm trên giường trắng, cả người rướm máu, bao nhiêu mảnh kính cắm chi chít trên các bộ phận khác nhau trên cơ thể, mà miệng vẫn lẩm nhẩm: “Đừng để mẹ cháu thấy…. Đừng để Tiểu Du thấy.”

 

Tề Du siết nhẹ cây kéo đàn, giọng cô dịu xuống, nhưng sâu bên trong là quyết tâm cứng rắn không thể lung lay:

 

 “Anh là người thừa kế của Tề gia. Là cây cột chống trời. Nhưng ba có bác Jiaowen kề vai sát cánh. Anh thì sao?”

 

“Em không đủ năng lực thay anh gánh Tề gia. Nhưng em có thể trở thành một phần sức, một cánh tay đắc lực.”

 

Câu nói đó, Tề Thiên Vũ nghe rất rõ.

 

“… Tề Du.” Anh gọi khẽ.

 

“Không cần phải trưởng thành thêm nữa đâu.”

 

Từng từ, tựa như ngọc châu rơi trên nền đá.

 

Bên trong Tề Thiên Vũ dâng lên một cảm giác lạ lùng—bảo hộ, và xót xa.

 

Anh chưa từng cản bước Tề Du. Ngược lại, cả đời này, Tề gia nói chung và bản thân Tề Thiên Vũ nói riêng, vẫn là những người âm thầm che gió chắn mưa cho nó. Nhưng sự kiện trên chuyên cơ, lúc em gái anh nằm bất tỉnh trên băng ca trắng, môi tái nhợt, hàng mi dài phủ bóng trên khuôn mặt nhỏ nhắn—lại khiến lòng anh như bị xé ra từng mảnh.

 

Rõ ràng là máu mủ Tề gia, là đứa bé được nâng niu trong lòng bàn tay, vậy mà…

 

Vẫn chỉ là một cô gái chưa tròn hai mươi, vẫn phải chống chọi một mình giữa những ván cờ đẫm máu.

 

Tề Du, con bé ấy sinh ra giữa đỉnh cao của thế giới quyền lực, lại sống như một người phải liên tục giẫm lên những mảnh vỡ sắc bén của chính gia tộc mình để trưởng thành.

 

Mạnh mẽ, kiêu ngạo, khó thuần.

 

Nhưng cho đến cuối, lại là một cô gái nhỏ luôn yêu thương những người xung quanh đúng nghĩa.

 

“Anh biết rõ, em không thể làm vậy.”

 

Cô nói, giọng nhẹ tênh, như một giấc mộng.

 

Ngón tay cô khẽ lướt trên cần đàn contrabass đặt bên cạnh, đầu tựa hờ vào đó.

 

“Anh hai,” cô nghiêng đầu, nửa cười nửa không, “tin em không?”

 

Tề Thiên Vũ khẽ thở dài. Đôi mắt sâu như biển khẽ hạ xuống, hàng lông mày hơi nhíu lại. Giọng anh thấp, trầm như tiếng dội từ lòng hang núi:

 

“Anh hai chưa bao giờ không tin em.”

 

Bởi vì họ là máu mủ. Là niềm tin tuyệt đối của nhau. Là đường sống trong từng nhịp đập của kẻ còn lại.

 

Bên kia điện thoại, không gian rơi vào một khoảng yên lặng kéo dài, như thể hai bên đều đang lắng nghe nhịp tim của chính mình hòa cùng nhau qua đường dây vô hình.

 

Một lúc sau, Tề Thiên Vũ khẽ cất tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo một sự kiềm nén không tên:

 

 “Em là lửa, Tề Du. Là đốm lửa đẹp nhất, bạo liệt nhất, cũng nguy hiểm nhất. Lửa thì không thể giấu, cũng không thể dập tắt. Nhưng nhớ kỹ… nếu có một ngày, em không thể quay về…”

 

Anh chưa nói hết câu, cô đã chặn lời.

 

Giọng cô rất khẽ, nhẹ như gió thoảng bên hiên, nhưng đủ sức chém vỡ lớp băng đang cố kết tủa trong lòng anh.

 

“Em sẽ không để bản thân biến mất. Cũng như sẽ không để anh hay mọi người phải đi tìm em giữa những xác chết.”

 

Một câu nói rất khẽ, nhưng sâu sắc vô ngần.

 

Đôi mắt Tề Thiên Vũ khẽ khép lại, khóe môi cong lên đầy bất lực.

 

“Cái miệng xui xẻo.”

 

 “Xui xẻo từ miệng em cũng có thể hóa lành đó.” Tề Du cười nhẹ, tiếng cười của cô vang vọng khắp phòng.

 

Hai đầu dây, hai tiếng cười, từ biệt thự phía Đông đến biệt thự phía Tây, nhìn thì xa nhưng lại luôn bên nhau, hỗ trợ nhau. Tựa như vòng tuần hoàn của mặt trời, mãi mãi không rời.

 

Hai đầu dây, hai ngọn lửa.

 

Một ở biệt thự phía Đông, trầm ổn như đá núi ngàn năm không lở. Một ở biệt thự phía Tây, tự do như gió hoang vắt ngang thảo nguyên rực lửa.

 

Tựa như thái dương và minh nguyệt—luôn luân phiên tuần hoàn, không gặp nhau nhưng không bao giờ rời xa. Một người là bức tường thành vĩnh viễn chống lưng. Một người là thanh đao sắc lạnh gác cửa trời. Tình thân ấy, chẳng cần ồn ào, nhưng vĩnh viễn bất khả xâm phạm.

eyJpdiI6ImpoZ0N4MUl1V0s0d1laaVdDQSttV1E9PSIsInZhbHVlIjoibEhzMk94d2pTQithNVNKK3lmVzV0eUo2bU5xUTlhVnFNY0VCdWdXY2RRNm9wdXRMV0hPVGhpczhEM3RzK1YwVFlDVnB1OHZmUUhZcXpxUUNDWjVHdFE9PSIsIm1hYyI6ImM1MzJjODcxM2FhYjYwNWQwYWMyZmRkZmJlYTExZTEwNzE1Njk4YTVjOWNiZmYyMjg4MTJhZGE2MTYxYjYwMTIifQ==
eyJpdiI6ImlhUU1tSHZcLytIdTN0c2dVV2ZoMk1RPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5CM0FFMXRLMUYyUnZnUkY4d2Z0eG1tXC9JZFBlWXVGMVU1SjRzMmVRUTIrZUduYW5MWUQybWtIbmU0YmczNEg1U0pKbmpUQUZ2NFhGcUJzT2twcGpDRU9rcG1VbjJHKzFTNHJaV1BkMVQ5WFg3T25QczlabExWSW8zek8yVzgwTnhDR2UzRXZzOStGZlJXcnlNOUs3VUk0eGJkRU8rS21CKzZralB4Z3FDd283ZVl4MEVhSlpkQzROT3pIK0lVU2Ezc3hWXC9LajU2ZUprd2VRY0N0dUtSN21mSUhTbWpXd3NSdkpWaDJkcjR4K2dNZlwvdldaXC95aDBnaE9aNDdFdTJKZTBMaUFETG9wK3YxM2RCTjNya2djM295c1pXSDJpbnlMclQ2Nlwvd3daYUcxRHYzQW93cklGZWpJMkNcL1ZTRnRZVVpZdlwvQUtTUE5aWEtVcVwvNlk0emFKemtOK3lyRld4WWhjMWxcL0VQYTNia0V2N0MzOEVMRzROXC8zcjU1RnoxNWJqR3I5WjBPVVdCbmdQQ3dsYmVvMVoyOUROTXJzR1Nkb3U4UDY4Y2hMd2JUaWdPcFwvMXllWGg0TUNxdjNvd09wVytZakowd1g2MDR3R21xOCtwQlRBSVE9PSIsIm1hYyI6ImM2MWFkMDliOGRlNDJiNjY4ZjI4YTZmM2Q5OTNkOTI2NjAyYzQ4ODRjNWI1YTVlZjY2ZWY1ZjIzNjc1M2E0ZGQifQ==

 

Ads
';
Advertisement