Trên bầu trời Columbia phủ một màu xanh sẫm huyền bí, ánh trăng lạnh lẽo rót xuống những cánh rừng nguyên sinh, phản chiếu lên những giọt sương lấp lánh tựa hạt minh châu. Gió đêm thổi qua từng hàng cây, mang theo hơi lạnh nhàn nhạt và tiếng lá xào xạc không dứt.
 
Ẩn sâu trong vùng núi đá hiểm trở, kho hàng bí mật của Lam Bang chìm trong bầu không khí nghiêm cẩn, cánh cổng lớn bằng thép đen sẫm khắc ký hiệu hoa văn đặc trưng lạnh lùng đóng chặt. Trước cửa, đội hộ vệ tinh nhuệ của Lam Bang đứng im phăng phắc, mỗi người tựa như pho tượng sắt thép, ánh mắt sắc bén như dao, cảnh giác tuyệt đối với mọi động tĩnh dù là nhỏ nhất.
 
Bên trong kho hàng được chiếu sáng bằng những ngọn đèn vàng nhạt, không gian rộng lớn, ngăn nắp và lạnh lẽo, từng kiện hàng lớn được đóng gói kỹ càng, xếp ngay ngắn thành từng chồng cao quá đầu người. Trong không khí còn thoảng thoảng mùi đặc trưng của thuốc phiện tinh khiết vừa được sản xuất.
 
Ngay chính giữa kho, một bóng người cao lớn đang đứng lặng lẽ quan sát từng kiện hàng trước mặt.
 
Lam Cảnh Thần vận trên người bộ vest tối màu chỉnh tề, áo sơ mi trắng bên trong cài cúc kín đáo, mái tóc đen nhánh được chải gọn gàng. Gương mặt anh tuấn nho nhã, lúc nào cũng toát lên vẻ ôn nhuận, quý khí tựa như ngọc quý. Nhưng giữa đôi mắt tưởng chừng như dịu dàng ấy lại ẩn chứa tia sắc lạnh thâm sâu khó dò, đôi môi mỏng khẽ mím lại, cả người anh tỏa ra một khí thế uy nghiêm đến mức người ta bất giác phải dè chừng, kính sợ.
 
Một người đàn ông trung niên cung kính tiến lên hai bước, hơi cúi đầu, cất giọng cẩn trọng:
 
“Đại thiếu gia, đây chính là lô hàng tinh chế vừa được vận chuyển đến. Số lượng hai trăm kilogram, toàn bộ đều là loại cao cấp nhất, độ tinh khiết đã đạt trên 99%. Mời thiếu gia kiểm tra.”
 
Lam Cảnh Thần nghe vậy thì khẽ gật đầu, chậm rãi tiến đến gần kiện hàng. Đôi bàn tay thon dài với những ngón tay như ngọc nhẹ nhàng đưa lên, thuần thục mở khóa kim loại niêm phong, từng động tác đều mang sự điềm tĩnh, chuẩn xác tuyệt đối.
 
Hộp đựng mở ra, lộ bên trong là những gói nhỏ bọc kín trong lớp túi trong suốt, từng viên thuốc trắng muốt ánh lên vẻ đẹp chết chóc dưới ánh đèn mờ ảo.
 
Anh hơi cúi xuống, ngón tay cầm lên một gói nhỏ, ánh mắt chăm chú đánh giá cẩn thận từng chi tiết dù là nhỏ nhất. Một hồi lâu sau, Lam Cảnh Thần mới lên tiếng, giọng nói trầm ổn vang lên giữa không gian lạnh lẽo:
 
“Đem máy phân tích lại đây.”
 
Một thuộc hạ nhanh chóng bước tới, cung kính dâng lên một thiết bị công nghệ cao nhỏ gọn. Lam Cảnh Thần thuần thục mở ra, đặt mẫu hàng vào trong máy. Màn hình nhỏ sáng lên, những con số và ký tự chạy nhanh như tia chớp. Không gian xung quanh như ngưng đọng trong khoảnh khắc, tất cả đều nín thở chờ đợi kết quả.
 
Một lát sau, máy phát ra âm thanh báo hiệu, Lam Cảnh Thần nhìn kỹ vào số liệu trên màn hình, khóe môi khẽ cong lên một đường cong nhàn nhạt đầy hài lòng.
 
“Không tệ, lần này đúng là hàng tốt. Xem ra đối tác lần này phải trả giá cao hơn cho chúng ta rồi.”
 
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười lấy lòng, nói thêm vào:
 
“Thiếu gia yên tâm, lần hợp tác này đối phương rất nghiêm túc, mọi quy trình sản xuất đều do bên ta giám sát chặt chẽ. Sẽ không xảy ra bất kỳ sai sót nào.”
 
Lam Cảnh Thần hờ hững thu lại nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt phút chốc chuyển sang lãnh đạm:
 
“Với chuyện làm ăn, Lam Bang chúng ta trước giờ chỉ xem kết quả, không xem quá trình. Nếu như bên đối tác lần này làm ăn ổn thỏa, chúng ta sẽ cân nhắc hợp tác lâu dài. Còn nếu có bất cứ sai sót nào...”
 
Anh hơi dừng lại, giọng nói như băng tuyết mùa đông:
 
“Tôi không ngại dẹp luôn cả đường dây buôn bán và người đứng đầu phía bên kia.”
 
Người đàn ông trung niên nghe vậy lập tức lạnh sống lưng, toàn thân cứng đờ. Lam thiếu gia nhìn qua thì ôn hòa như ngọc, nhưng một khi đã ra tay thì tuyệt đối tàn nhẫn, quyết đoán đến mức không một ai dám nghi ngờ.
 
Lam Cảnh Thần hơi nghiêng người, phất tay ra lệnh:
 
“Cho người lập tức vận chuyển hàng về Mỹ theo đường biển, nhớ đi bằng tuyến hàng đặc biệt, không được phép sơ suất.”
 
“Thuộc hạ hiểu rồi, sẽ lập tức làm theo lệnh của thiếu gia.” Người đàn ông trung niên cung kính cúi đầu.
 
Lam Cảnh Thần khẽ gật đầu hài lòng, ánh mắt lần nữa lướt qua các kiện hàng xung quanh, rồi cất bước đi ra khỏi kho hàng. Mỗi bước chân anh đều ung dung, điềm tĩnh nhưng khí chất uy quyền bẩm sinh lại khiến mọi thuộc hạ có mặt đều tự giác cúi đầu cung kính.
 
Bên ngoài cửa kho, đêm đã khuya hơn. Lam Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt thoáng chốc hiện lên một tia ôn nhu dịu dàng rất hiếm thấy. Làn gió đêm thổi nhẹ qua, vạt áo khoác của anh khẽ lay động, bóng hình cao lớn cô đơn nhưng lại mang khí chất vương giả kiêu ngạo mà lạnh lùng.
 
Bỗng nhiên—tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Lam Cảnh Thần hơi nhíu mày, thong thả lấy điện thoại từ túi áo. Khi nhìn rõ cái tên trên màn hình, vẻ lãnh đạm trong đôi mắt thâm trầm của anh thoáng chốc dịu đi, thay vào đó là nét ôn nhu.
 
Trên màn hình hiển thị rõ ràng ba chữ: Lam Tịch Dao.
 
Khóe môi Cảnh Thần cong lên một nụ cười rất nhẹ, vừa ấm áp lại vừa mang nét cưng chiều mà anh vẫn luôn dành riêng cho cô em gái của mình. Anh nhanh chóng nhận cuộc gọi, giọng nói trầm thấp, ôn hòa như dòng nước nhẹ nhàng chảy qua tai người nghe:
 
“Tịch Dao, muộn thế này rồi còn chưa ngủ sao?”
 
Đầu dây bên kia, giọng nói mềm mại của Tịch Dao vang lên, mang theo chút nghịch ngợm xen lẫn dịu dàng:
 
“Anh hai, chẳng phải anh cũng đang thức đấy thôi? Còn nói em nữa.”
 
Nghe thấy ngữ khí làm nũng quen thuộc của em gái, đôi mắt lạnh lẽo vừa rồi của Lam Cảnh Thần hoàn toàn tan chảy, khóe môi càng cong lên, ánh mắt lấp lánh đầy yêu thương:
 
“Anh vừa xử lý xong việc bên này. Sao thế, tiểu công chúa hôm nay lại chủ động gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì à?”
 
Bên kia Tịch Dao hơi do dự một chút, tiếng nói cũng mềm xuống:
 
“Cũng không có gì… Chỉ là hôm nay em và bé Du đi mua sắm, mua được chút đồ hợp với anh. Em nghĩ anh vẫn còn ở Columbia, nên gọi hỏi thử bao giờ anh về.”
 
Lam Cảnh Thần hơi nhướng mày, đáy mắt vốn đang dịu dàng bỗng dưng xuất hiện chút tâm tư sâu kín khi nghe thấy hai chữ “bé Du”. Giọng nói anh vẫn ôn nhu như nước, nhưng thoáng mang theo vài tia lưu luyến không dễ phát hiện:
 
“Em đi với bé Du sao? Là em đến New York à?”
 
Tịch Dao nhẹ nhàng phủ nhận, thanh âm mềm mại, thoải mái:
 
“Không, hôm nay bé Du cùng dì Ly Tâm đột nhiên đến Washington chơi. Em cũng rất bất ngờ. Vừa bước vào phòng khách đã thấy bé Du ngồi cười tươi rói với mẹ rồi.”
 
Khóe môi Lam Cảnh Thần nhẹ nhàng cong lên, vừa mang chút vui vẻ, vừa lẫn chút mất mát vô hình:
 
“Em với bé Du đi chơi vui không? Con bé chắc vẫn nghịch ngợm lắm đúng không?”
 
Lam Tịch Dao bật cười:
 
“Ừ, con bé đó vừa quậy vừa đáng yêu, hôm nay làm cả nhà và em vui chết đi được.”
 
Lam Cảnh Thần nghe vậy thì cười nhẹ, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Tề Du rạng rỡ cười đùa, đáy mắt anh càng thêm dịu dàng, nhưng sâu trong đó lại xen lẫn một chút tiếc nuối không thể nói thành lời.
 
Anh biết rõ, tình cảm của mình sẽ mãi chỉ có thể là bí mật vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy lòng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Tề Du, trong lòng anh đã cảm thấy ấm áp vô tận.
 
Chỉ là, có lẽ cả đời này anh cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô, vĩnh viễn không thể chạm đến.
 
“Anh hai?”
 
Giọng Tịch Dao kéo anh về hiện thực, Lam Cảnh Thần khẽ mỉm cười, âm thanh ôn nhu lại vang lên:
 
“Không có gì. Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi. Anh cũng sắp xếp xong công việc bên này sẽ nhanh chóng trở về.”
 
“Vâng, anh cũng nghỉ sớm nhé.”
 
Kết thúc cuộc gọi, Lam Cảnh Thần lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Columbia sâu thẳm rồi thở ra một hơi thật dài.
 
“Tiếc thật đấy.”

Ads
';
Advertisement