Tạ Cố Thương nhướng mày, chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước tiến gần về phía cô gái nhỏ bé trước mặt. Ánh mắt hổ phách của hắn mỗi lúc một thâm thúy, thân hình cao lớn ung dung mà đầy áp lực dừng lại ngay sát cạnh cô, hơi thở ấm nóng hòa quyện mùi hương rượu mạnh thoảng qua bên tai cô gái trẻ: 
  
“Tôi và Tề thiếu gia đã hợp tác, khi có thông tin quan trọng, tôi tới thông báo cho đối tác cũng là lẽ thường tình.” 
  
Tề Du hơi nghiêng đầu: “Chỉ cần nhờ thuộc hạ báo tin là đủ, cần gì ngài Tạ tự mình tới đây?” 
  
Không tính tới Tề gia hay Lam Bang, bản thân hắn cũng là bá chủ hai vùng châu lục, còn chưa nói đến các khu vực tự trị. Hắn vốn dĩ không cần hạ mình đi báo cáo từng tin nhỏ nhặt như thế này. 
  
Tạ Cố Thương cúi đầu, làn mi dài rũ xuống che đi ánh mắt đầy thâm ý, thanh âm hắn khàn khàn đầy mê hoặc, như thăm dò cảm xúc của người trước mặt. 
  
“Nếu tôi nói báo tin là phụ, muốn đặc biệt đến đây xem tình hình của Tề tiểu thư mới là mục đích chính, thì sao?” 
  
“Vậy anh mong tình hình của tôi sẽ như thế nào?” 
  
“Tôi mong cô bình an, vui vẻ.” 
  
Tề Du không trả lời ngay, cô ngước mắt, nhìn thẳng vào hắn, ánh nhìn phức tạp như có lớp sương mỏng giăng phủ: 
  
“Ngài Tạ, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nói những lời như vậy.” 
  
“Sao vậy?” Tạ Cố Thương nhướng mày, ánh mắt hổ phách sáng lên tia thích thú rõ rệt. 
  
“Bởi vì những lời này làm tôi rất muốn rút lưỡi của anh.” Tề Du nhẹ nhàng đáp lời, khóe môi cong lên thành một nụ cười đẹp đẽ nhưng lời nói lại tàn nhẫn đến lạnh người. 
  
“Không sao.” Tạ Cố Thương vẫn điềm tĩnh như cũ, không những không tức giận mà ngược lại càng thêm phần hứng thú. Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh đạm của cô gái trước mặt, ung dung nói. “Được Tề tiểu thư đích thân rút lưỡi cũng là vinh hạnh lớn nhất của tôi rồi.” 
  
Tề Du nghe hắn nói xong, khóe môi chậm rãi cong lên, nét cười vừa cao ngạo lại tà mị, không kém phần quyến rũ: 
  
“Ngài Tạ thật biết lựa lời, chỉ e rằng tôi sẽ nghĩ anh đang cố tình thả thính tôi.” 
  
Ánh mắt Tạ Cố Thương càng thêm sâu xa, hắn nhẹ nhàng cúi thấp người xuống, hơi thở ấm nóng sát gần bên tai cô, thanh âm như mật ngọt đầy dụ hoặc: 
  
“Nếu thật là như vậy, không biết Tề tiểu thư có vui lòng sa vào chiếc bẫy này hay không?” 
  
Ánh mắt cô gái thoáng chốc lại càng thêm lạnh, đôi môi hồng nhuận khẽ hé mở, từng chữ thoát ra đầy cao ngạo: 
  
“Ngại quá, mãnh thú không dễ bẫy đến thế đâu, ngài Tạ.” 
  
Tạ Cố Thương nghe xong liền bật cười thành tiếng, thanh âm dễ nghe lan rộng khắp căn phòng vốn yên tĩnh. Đáy mắt hắn tràn đầy ý cười sâu xa, pha lẫn tia kiên định khó cưỡng: 
  
“Tôi lại đặc biệt thích thử thách khó khăn.” 
  
Nghe hắn nói vậy, Tề Du liền xoay hẳn người lại, dựa lưng vào tấm kính lạnh buốt. Hai tay cô khoanh trước ngực, dáng vẻ vừa kiêu ngạo, vừa khiêu khích, hệt như một nữ vương bất khả xâm phạm, ngạo nghễ nhìn hắn bằng ánh mắt giễu cợt: 
  
“Thích thử thách như vậy, tốt nhất anh nên học cách quản lý thuộc hạ của mình đi. Để thuộc hạ đi thử thách Tề gia chưa bao giờ là một ý kiến khôn ngoan.” 
  
Nói rồi, cô từ từ rời khỏi tấm kính, đôi giày cao gót gõ từng nhịp kiêu hãnh vang vọng khắp phòng. Lấy túi xách trên ghế sofa, cô thong dong bước ra cửa, từ đầu tới cuối chưa từng ngoái lại nhìn người đàn ông phía sau, như thể sự tồn tại của hắn chẳng hề khiến cô bận tâm dù chỉ một chút. 
  
*** 
  
Bên trên sân thượng, tầng cao của khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố, thân ảnh hai người thong dong xuất hiện, dung mạo tuyệt mỹ càng thêm nổi bật giữa khung cảnh phù hoa này. 
  
Lam Tịch Dao nhẹ bước sóng đôi bên cạnh Tề Thiên Vũ, làn váy lụa màu xanh ngọc thanh tao như mặt nước hồ thu khẽ lay động theo mỗi nhịp chân cô. Mái tóc búi lên một cách hờ hững, để lộ chiếc cổ trắng ngần như tuyết đầu đông, khí chất thanh thoát nhưng chẳng mất đi vẻ đoan trang tao nhã. 
  
Bên cạnh cô, Tề Thiên Vũ ung dung khoan thai, một thân âu phục màu đen cắt may tinh tế vừa vặn, càng làm nổi bật vóc dáng cao lớn hiên ngang, bờ vai rộng rắn chắc tựa núi non vững chãi. Ánh đèn đủ sắc từ các bảng hiệu chói lọi phản chiếu lên gương mặt nam tính, càng tô đậm vẻ anh tuấn lạnh lùng, thâm trầm mà kiêu bạc như một vị quân vương đứng trên vạn người. 
  
Cả buổi tối nay, sau khi đã tường tận bày tỏ rõ ràng tâm ý của nhau, Lam Tịch Dao như chú chim nhỏ vừa thoát khỏi lồng giam ký ức, ríu rít kể lại đủ thứ chuyện xảy ra trong ngày. Cô nói rằng hôm nay cùng Tề Du đi mua sắm đã rất vui vẻ, thậm chí còn bắt gặp cả một đám cướp non tay vừa mới hành nghề ở trung tâm thương mại Los Angeles. Những điều này, thật ra Tề Thiên Vũ đã sớm nhận được báo cáo từ thuộc hạ, nhưng anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng lại chen vào vài lời phụ họa đầy ý vị, trong đáy mắt chỉ toàn là dịu dàng, âu yếm nhìn cô. 
  
Đến tận lúc bước ra khỏi nhà hàng, bầu không khí ngọt ngào thoải mái vẫn chưa hề tan đi. Thấy vẻ mặt rạng rỡ tựa hoa sen sớm mai của cô gái nhỏ bên cạnh, Tề Thiên Vũ rốt cuộc không nhịn được, thấp giọng mở lời: 
  
“Vui đến vậy sao?” 
  
Lam Tịch Dao nghe anh hỏi thì cũng chẳng ngần ngại, khẽ nghiêng đầu cười, đôi mắt trong veo như ánh trăng đêm hè nhìn thẳng vào anh, giọng nói mang theo sự vui vẻ: 
  
“Tất nhiên rồi! Em vừa có thể bày tỏ hết nỗi lòng của mình, lại còn khiến cho Tề thiếu gia cao cao tại thượng như anh phải theo đuổi em, không vui sao được?” 
  
Lam Tịch Dao từng nghĩ rằng cô không nên trầm luân thêm lần nữa. Nhưng Tề Thiên Vũ lại như một cơn mưa rào, xuất hiện đúng lúc cô tưởng rằng bản thân đã khô cạn cảm xúc nhất. 
  
Câu nói vừa dịu dàng vừa mang theo ý cợt nhả, khiến Tề Thiên Vũ không khỏi bật cười thành tiếng. Tiếng cười trầm ấm như tiếng đàn cello réo rắt vang lên trong đêm, hòa vào bầu không khí ngọt ngào giữa hai người. Anh khẽ nghiêng người về phía cô, đưa tay vén nhẹ một sợi tóc mai buông xuống bên má cô, ánh mắt trìu mến chưa từng che giấu: 
  
“Được, em vui là tốt rồi.” 
  
Lam Tịch Dao thoáng đỏ mặt, nhưng ánh mắt vẫn không hề né tránh, tiếp tục nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. 
  
Giữa lúc bầu không khí đang ấm áp như mật đường, tiếng chuông báo tin nhắn từ hai chiếc điện thoại bất ngờ cùng vang lên. Cả hai đồng thời lấy điện thoại ra kiểm tra, ánh sáng màn hình hắt lên hai khuôn mặt đang đứng kề bên nhau. 
  
Nội dung tin nhắn gửi cho Tề Thiên Vũ là: 
  
Qiyours: 
Nhiệm vụ làm thiên thần mang cánh, bắn cung Cupid se duyên của em coi như hoàn thành mỹ mãn rồi. Còn lại là chuyện riêng của anh hai, anh tự lo liệu đi nhé. Nói với chị Dao rằng em đã về đại bản doanh trước rồi, năng lượng cạn kiệt đến mức sắp gục luôn rồi đây. 
  
Qiyours: 
(meme con hổ đang nằm xỉu trên bãi cỏ).jpg 
 
Qiyours: 
À, anh hai về rồi thì cho Tần Trạch qua gọi em nhé. Em có việc cần báo cáo với đại ca.
 
Anh đọc tin nhắn, khóe môi bất giác cong lên, đáy mắt thoáng qua một tia cưng chiều dành cho cô em gái nhỏ luôn âm thầm quan tâm đến mình. 
  
Về phía Lam Tịch Dao, tin nhắn cô nhận được lại có nội dung như thế này: 
  
Qiyours: 
Em xin lỗi vì không thể quay lại được, em có việc gấp phải về New York trước. Anh hai em sẽ đưa chị về nhà an toàn. Đợi em nhập học rồi, em sẽ thường xuyên qua Washington chơi với chị nhé! 
  
Qiyours: 
(meme trái tim).jpg 
  
Lam Tịch Dao đọc xong liền nở nụ cười dịu dàng, trong đáy mắt càng thêm phần yêu thương đối với Tề Du. Thật lòng mà nói, cô rất biết ơn cô gái nhỏ này—chính Tề Du là người đã âm thầm vun vén, tạo nên cơ hội cho cô và Tề Thiên Vũ có thể giãi bày rõ ràng tình cảm. 
  
“Có một thông tin đáng tin cậy nói rằng, em sẽ được anh đưa về nhà an toàn.” Lam Tịch Dao hơi nghiêng đầu cười nói. 
  
Tề Thiên Vũ nghe cô nói thì bật cười thành tiếng, khóe mắt ánh lên vài phần dung túng đầy cưng chiều:  
 
“Nguồn tin này hơi nghịch ngợm nhỉ?” 
 
Lam Tịch Dao nghe vậy liền bật cười, cùng Tề Thiên Vũ cất bước về phía trực thăng đang chờ sẵn. Ánh đèn từ những tấm biển hiệu đầy màu sắc vẫn không ngừng nhấp nháy bên ngoài, soi sáng hình bóng hai người đi cạnh nhau càng thêm nổi bật, như một đôi tình nhân bước ra từ tranh vẽ—thanh tao, hoàn mỹ, như được định sẵn sẽ sánh bước cùng nhau đến tận cuối đời. 

Ads
';
Advertisement